Chương 346: Ngồi yên và đừng phá hỏng kế hoạch (1)
Tưởng Đào Đào chạy lại hỏi thăm.
Quả nhiên giống với những gì Lâm Mặc Ngữ đã nói.
Ở mỗi tổ khác nhau, đội tuyển quốc gia của Ưng quốc đang có những tiến bộ vượt bậc nhưng tập thể lại gặp phải trận Waterloo.
Không có chiến thuật, chỉ biết tấn công thì cuối cùng chỉ có thất bại.
Tiểu viện Bạch Thần, Ninh Thái Nhiên ngồi bên cạnh bàn trà nhỏ.
Ninh Thái Nhiên nói: “Đám người Ưng quốc thất bại rồi.”
Mạnh An Văn nhắm mắt lại, một dòng nước trà từ trong cốc rơi vào miệng hắn ta.
“Ta đã sớm nói rồi, cá và tay gấu, ngươi không thể có thể có cả hai cùng một lúc được*.”
(*) Thành ngữ văn học
“Chiến Sĩ Cuồng Bạo mà hóa điên thì chúng sẽ phải trả một cái giá đắt đấy.”
“Cái giá của việc lợi dụng độc dược để phá vỡ giới hạn là phải mất đi lý trí, cuối cùng cái gì cũng không có được.”
Hắn ta nói điều đó với sự chắc chắn tuyệt đối.
Khi bắt đầu nghiên cứu độc dược ở Ưng Quốc, hắn ta đã đưa ra phán đoán.
Sự thật cũng chứng minh nhận định của hắn ta.
Bạch Y Viễn có cùng một suy nghĩ với Mạnh An Văn: “Thật ra Vu Nữ Thần Xã của Anh Hoa nhỏ bé kia cũng có chút thú vị.”
Mạnh An Văn khịt mũi: “Vô dụng thì có. Đó không phải là một nghề đột biến của Âm Dương Sư sao. Thật ra tên Thần Linh chó má đó là một Thức Thần. Thức Thần là cái thứ gì chẳng lẽ ngươi lại không biết à?”
Vốn dĩ Mạnh An Văn có tính cách trầm ổn và truyền thống cho nên cái loại chức nghiệp này không lọt được vào mắt hắn ta.
Trong mắt hắn ta, cho dù là thuốc do Ưng quốc nghiên cứu hay là chức nghiệp của Nại Nại Tử thì đều là rác rưởi hết.
Không phải do hắn ta kiêu ngạo, tại vì nếu xét về độ hiểu biết chức nghiệp thì hắn ta đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất.
Bạch Ý Viễn và Ninh Thái Nhiên không phản bác.
Bạch Ý Viễn đổi chủ đề: “Nếu đám nhóc đó có ý định ra tay thì chắc sẽ hành động trong vài ngày tới. Lão Mạnh, ngươi nhớ chú ý một chút.”
Mạnh An Văn ừ một tiếng: “Yên tâm, ta đã chuẩn bị từ sớm rồi.”
“Chắc phía bên lão đầu tử kia cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ chờ bọn chúng ra tay nữa thôi.”
Trong phút chốc, Ninh Thái Nhiên nghe chẳng hiểu gì cả: “Các ngươi đang nói cái gì vậy?”
Bạch Ý Viễn không giấu giếm, thuật lại chuyện mình để cho Lâm Mặc Ngữ làm mồi nhử một lần.
Ninh Thái Nhiên nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì hả? Ngươi để cho Lâm tiểu tử làm mồi nhử à? Cháu gái của ta còn ở chỗ đó kia kìa.”
Bạch Ý Viễn xua tay nói: “Cứ yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị tốt rồi. Hơn nữa, người làm mồi nhử không chỉ có Lâm Mặc Ngữ mà còn có cả Lâm Mặc Hàn. Bên phía lão đầu tử cũng đang chờ sẵn hết rồi.”
Mạnh An Văn trầm giọng nói: “Ngươi ngồi yên đi, đừng có phá hỏng kế hoạch của chúng ta.”
Ninh Thái Nhiên trợn mắt, ông cũng đâu phải người không hiểu đạo lý đâu chứ?
“Được rồi, vậy ta sẽ đợi ở đây.”
Ông không đi đâu cả, chỉ đợi ở đây thôi.
Một khi có chuyện xảy ra thì ông sẽ chạy tới đó ngay lập tức, chắc chắn sẽ không để Ninh Y Y xảy ra chuyện.
…
Trận chung kết vẫn đang diễn ra.
Các đội từ Phạm Đế Thánh Vực và học viện Hạ Kinh đã xảy ra xung đột với nhau.
Ánh sáng trên võ đài rực rỡ muôn phương, khiến người ta không thể mở mắt nổi.
Toàn bộ võ đài biến thành một khối mặt trời nhỏ.
Trong ánh sáng đó, các chức nghiệp giả của Phạm Đế Thánh Vực lần lượt xuất hiện bên ngoài võ đài.
Bọn họ đã bị loại.
Tất cả đều hoang mang sau khi bị loại, thậm chí họ còn không biết mình đã bị loại như thế nào.
Chỉ cần một tia sáng lóe lên là tất cả kết thúc.
Tưởng Đào Đào trầm giọng nói: “Hắn tên là Tô Thánh, Thánh Quang pháp sư, là chức nghiệp giả huyền thoại.”
“Hắn ta đã được nhận vào học viện Sáng Thế. Vốn dĩ hai tháng trước hắn ta phải đạt tới cấp 30 rồi nhưng bởi vì cuộc thi chức nghiệp giả lần này, hắn ta đã cố tình tạm dừng lên cấp.”
“Hắn ta từng nói mục tiêu lần này của mình là giành hạng nhất. Kỳ thực là vì quyển trục kỹ năng sơ cấp chớp nhoáng.”
Tô Thánh có một kỹ năng chính là trực tiếp loại bỏ đội Phạm Đế Thánh Vực.
Nó cực kỳ mạnh mẽ.
Đội ngũ này của bọn họ đã như vậy kể từ khi cuộc thi bắt đầu.
Ngoại trừ Tô Thánh, những người khác không hề động tay một chút gì.
Tô Thánh chỉ cần dùng một kỹ năng là có thể giành chiến thắng.
Vấn đề ở đây là tất cả các đội bị hắn ta loại đều không biết mình bị loại như thế nào.
Tô Thánh đứng trên võ đài, ánh sáng trắng bao phủ khắp người, thánh khiết và kiêu ngạo.
Ánh mắt của hắn ta lướt qua toàn bộ khán giả, khi nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ, trong mắt hắn ta hiện lên một tia chán ghét.
Thánh Quang pháp sư có thuộc tính thần thánh, trong khi đó Lâm Mặc Ngữ lại là hệ bất tử Triệu Hoán Vật.