Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 349 - Chương 349: Nhân Vật Phản Diện Thường Chết Vì Nói Quá Nhiều (2)

Chương 349: Nhân vật phản diện thường chết vì nói quá nhiều (2)
Ánh mắt của Tô Thánh vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo: “Ta là Thánh Quang pháp sư, được xếp vào top năm của chức nghiệp loại chủ chiến cấp huyền thoại. Thứ Mắt Thần xạ thủ như ngươi, thậm chí còn không có xếp vào top mười, ngươi lấy gì để đấu với ta đây?”

Ánh mắt Lưu Hiển Nhân ngưng trọng, hắn ta biết lời của Tô Thánh chính là lời nói thật.

Đều là chức nghiệp loại chủ chiến cấp huyền thoại nhưng sự khác biệt giữa mạnh và yếu thì không hề nhỏ.

Lưu Hiển Nhân lạnh lùng nói: “Phải đấu rồi mới biết được thực lực mạnh hay yếu.”

“Ồ, như này mà còn đấu à? Ta thấy chúng ta đều là chức nghiệp cấp huyền thoại nên mới nói thêm với ngươi mấy câu. Nếu đổi lại là người khác, đến nói thôi ta cũng lười.”

Tô Thánh vốn có lý do để kiêu ngạo.

Một đường tiến thẳng, một đường miểu sát.

Không một ai có thể chống đỡ được kỹ năng đầu tiên của hắn ta.

Trong mắt hắn ta, chỉ có người cũng là chức nghiệp loại chủ chiến cấp huyền thoại thì mới có tư cách nói chuyện với mình.

Khi trận pháp số 14 khởi động, âm thanh vang lên, trận chiến lập tức bắt đầu.

Tô Thánh hơi giơ tay lên, trong nháy mắt ánh sáng chiếu khắp muôn phương.

Lại một cuộc tấn công giống lúc đó.

Tô Thánh chỉ sử dụng duy nhất một kỹ năng này kể từ lúc thi đấu.

Không ai có thể ngăn cản được.

Thậm chí họ còn không biết mình đã thua như thế nào.

Trong ánh sáng, các đội viên của học viện Chấn Đán lần lượt xuất hiện bên ngoài võ đài.

Cuối cùng, ngay cả Lưu Hiển Nhân cũng xuất hiện bên ngoài võ đài.

Từ khi thi đấu bắt đầu cho đến khi thi đấu kết thúc chỉ mất chưa đầy 10 giây.

Lưu Hiển Nhân - cũng là chức nghiệp giả cấp huyền thoại nhưng vẫn phải thua cuộc.

Thua một cách dứt khoát, thua một cách khó hiểu.

Ngay cả Lưu Hiển Nhân cũng không biết mình thua như thế nào.

Tô Thánh nhìn xuống từ trên cao: “Ta đã nói rồi, giữa chúng ta có một khoảng cách rất lớn.”

Sau đó hắn ta quay đầu nhìn Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Đến phiên ngươi rồi, ta không cần nghỉ ngơi, không biết ngươi có cần không?”

“Phải giải quyết ngươi nhanh một chút thì ta mới trở về nghỉ ngơi sớm được.”

“Nếu không phải vì muốn có quyển trục kỹ năng chớp nhoáng thì ta cũng lười tham gia loại thi đấu nhàm chán này.”

Tô Thánh không coi trọng Lâm Mặc Ngữ một chút nào.

Nói chính xác hơn là hắn ta không hề để các chức nghiệp giả khác vào trong mắt.

Ngay cả bốn gã đồng đội phía sau của hắn ta cũng chỉ là được học viện cử tới đây góp đủ quân số mà thôi.

Vốn dĩ không cần bọn họ phải hành động gì cả, trong suốt quá trình này họ chỉ là người xem diễn.

Một vị trọng tài bay lên không trung của võ đài và hỏi Lâm Mặc Ngữ: “Tô Thánh đưa ra lời mời khiêu chiến. Lâm Mặc Ngữ, ngươi muốn thi đấu ngay bây giờ hay nghỉ ngơi xong rồi lại đấu?”

Vốn dĩ Lâm Mặc Ngữ không có bị một chút tổn hại nào cả, nói: “Đấu ngay bây giờ luôn đi.”

Đấu xong nhanh một chút là công việc sẽ kết thúc nhanh hơn một chút.

Hắn xem không hiểu kỹ năng của Tô Thánh thì cũng không sao cả.

Áo Giáp Hài Cốt cũng không phải là vật trang trí. Cho dù ngươi có kỹ năng gì đi nữa, miễn là có thể phá vỡ Áo Giáp Hài Cốt thì lại nói tiếp.

Ngay cả tia tử vong của Hỏa Diễm Ma Vương mà Áo Giáp Hài Cốt còn chắn được một chút, huống gì kỹ năng của chức nghiệp giả cấp 29 kia chứ.

Cho dù chức nghiệp giả cấp huyền thoại có mạnh đến đâu thì cũng có giới hạn.

Lâm Mặc Ngữ bước lên võ đài.

Tô Thánh nói vài câu với mấy tên đội viên đang đứng phía sau.

Bọn họ nhanh chóng nhảy khỏi võ đài.

“Ta biết ngươi cũng đến từ học viện Hạ Kinh, ta cũng đã nghe nói ngươi đã làm những gì khi ở đó.”

“Cái chuyện mất mặt như dẫn người vượt ải phó bản để kiếm điểm tích lũy mà ngươi cũng có thể làm được.”

“Học viên bình thường thì chính là học viên bình thường, thật sự khiến cho người ta không nói nên lời.”

Trong mắt của Tô Thánh chứa đầy thuộc tính chán ghét của chức nghiệp, liên tục nói không ngừng.

Sắc mặt Lâm Mặc Ngữ dần dần tối sầm.

Ngươi có thể kiêu ngạo, dù gì nó cũng không liên quan đến ta.

Nhưng nếu như ngươi muốn dạy dỗ ta…

Ngươi là cái thá gì chứ?

“Đầu óc của ngươi có vấn đề à?” Lâm Mặc Ngữ đột nhiên hỏi.

Tô Thánh sửng sốt: “Ngươi nói cái gì?”

Lâm Mặc Ngữ nói: “Nếu đầu óc của ngươi có bệnh thì nhanh chóng tìm Trị Liệu sư kiểm tra đi, đừng đứng ở đây sủa như chó nữa.”

Mặt Tô Thánh đỏ bừng vì tức giận.

Tưởng Đào Đào trưng ra vẻ mặt khó hiểu: “Y Y, sao những lời này nghe quen tai quá vậy?”

Ninh Y Y cười hì hì, có hơi xấu hổ: “Chắc hắn học được ở chỗ của ta.”

Tưởng Đào Đào không khỏi giật giật khóe miệng, dáng vẻ như muốn cười mà cười không được.

Tô Thánh lạnh lùng quát: “Ngươi dám mắng ta, ngươi mà lại dám mắng ta!”

“Đồ ngu!” Lâm Mặc Ngữ hừ lạnh một tiếng, mặc kệ hắn ta.

Có một số người tự cho mình là đúng nên rất kiêu ngạo.
Bình Luận (0)
Comment