Chương 359: Ngươi làm như vậy còn muốn để cho người khác chơi không? (1)
Tiêu diệt!
Một cặp găng tay đấm bốc xuất hiện trên lòng bàn tay.
Bạch Ý Viễn đấm mạnh đến mức không gian rung chuyển dữ dội, gây ra vô số gợn sóng.
Chức nghiệp của Bạch Ý Viễn là Thần Quyền bá chủ.
Kỹ năng: Chấn Thiên Nhất Quyền*!
*Chấn Thiên Nhất Quyền: Là một cú đấm kinh hoàng.
Mị Ma vương hét lên một cách kỳ lạ nhưng không dám đón lấy mà trực tiếp nhượng bộ lui binh.
Cùng lúc đó Ninh Thái Nhiên cũng ra tay.
Kỹ năng: Hỏa Long!
Ngọn lửa bùng lên biến thành một con rồng khổng lồ đang lao về phía Ma Vương Liệt Diễm.
Hai cường giả cấp Đại Thần cũng ra tay cùng lúc.
Khi họ đánh nhau thì một mảng lớn trận truyền tống dưới lòng đất thành phố Nam Hồng đã nhấp nháy.
Hàng chục chức nghiệp giả có ký hiệu của học viện Thần Hạ đã xuất hiện.
Tất cả họ đều là những chức nghiệp giả cao cấp trên cấp 70 và trong số họ có vài chức nghiệp giả đứng đầu trên cấp 80.
Khí tức rất lớn.
Người đứng đầu rút trường kiếm ra vung lên, năng lượng kiếm lập tức xuyên qua mặt đất và nhóm người lao ra ngoài.
Lao thẳng về phía những ma nô.
Khi Mị Ma vương nhìn thấy cảnh đó, nàng ta mới biết mình đã bị lừa.
Đế quốc Thần Hạ đã có chuẩn bị trước.
Nếu không tại sao bản thể của tháp Thần Hạ lại đích thân tới?
Nếu không tại sao kết giới dễ dàng bị nghiền nát như vậy?
Bọn họ sẽ thua trong trận chiến này!
“Chạy!” Mị Ma vương hét lên một tiếng!
Nàng ta vừa dứt lời, trong không trung truyền đến một tiếng gầm nhẹ: “Các ngươi không thể đi!”
Nghe được âm thành này, sắc mặt của Mị Ma vương trở nên rất khó coi.
Ma Vương Liệt Diễm đang đánh nhau với Ninh Thái Nhiên hét lên một tiếng kỳ lạ, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Tháp Thần Hạ bị chia thành hai không gian.
Một phần thuộc về chức nghiệp giả cấp cao, phần còn lại thuộc về chức nghiệp giả cấp thấp như Lâm Mặc Ngữ.
Mỗi không gian được chia thành 3 khu vực độc lập.
Một nhóm có 10 cấp, giống hệt như chế độ trước.
“Trận đấu cá nhân bắt đầu ngay bây giờ!”
Giọng nói của Mạnh An Văn vang vọng khắp tháp Thần Hạ.
Lâm Mặc Ngữ đã đoán được đám người Bạch Ý Viễn sẽ ra tay vì vậy sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Cho nên vừa rồi hắn cũng không vội vàng động thủ.
Đám người Bạch Ý Viễn đã sắp xếp ổn thỏa, chờ ác ma lọt vào tròng.
Hắn chỉ hơi bất ngờ vì Mạnh An Văn lại coi cuộc tấn công của Ác Ma Vực Thẳm như một trận đấu cá nhân.
Nghĩ lại cũng có lý, dù chức nghiệp mạnh hay yếu thì cuối cùng vẫn phải ra chiến trường để diệt ác ma.
Đây mới là ý nghĩa tồn tại của chức nghiệp giả.
Trước mặt những chức nghiệp giả là vô số Ma Vật Vực Thẳm và số lượng lớn ác ma.
Họ giống như bị nhốt trong lồng giam, vùng vẫy và gào thét điên cuồng nhưng lại chẳng làm được gì.
Giọng nói của Mạnh An Văn vẫn vang vọng khắp nơi.
Có tổng cộng 432 chức nghiệp giả vượt qua cuộc tuyển chọn trận đấu cá nhân gồm 10 cấp, họ sẽ phải đối mặt với số lượng Ma Vật Vực Thẳm gấp 10 lần. Chỉ có Ma Vật chứ không có ác ma!
Một bàn tay xuất hiện trên không trung và chạm vào bầy Ma Vật Vực Thẳm, ngẫu nhiên tóm lấy một đám.
Không hơn không kém, vừa đúng 4320 con.
Những con ma vật này bị ném sang một bên như đống rác rưởi và cấp bậc nhanh chóng giảm xuống.
Ban đầu bị lây nhiễm bởi sức mạnh của Vực Thẳm, bọn hắn đều ở cấp 30 trở lên.
Bây giờ đã bị đàn áp xuống cấp 20.
So với chức nghiệp giả cấp 10 thì có nhiều Ác Ma Vực Thẳm hơn.
Làm theo cách tương tự có một số Ma Vật Vực Thẳm bị áp chế cấp bậc, còn một số bị buộc phải tăng cấp.
Lâm Mặc Ngữ đã quá quen với những bản lĩnh phi thường của Mạnh An Văn.
Giống như mọi thứ đều bị hắn ta nắm trong lòng bàn tay vậy.
“Đây chính là sức mạnh của cường giả cấp Thần sao?”
“Một ngày nào đó, ta cũng sẽ đạt đến cấp Thần!”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ có chút kích động, vô cùng mong đợi đối với cấp Thần.
“Quy tắc của cuộc thi: Giết Ma Vật Vực Thẳm được 1 điểm, Ác Ma Vực Thẳm được 100 điểm.”
“Một, sống sót.”
“Hai, người có nhiều điểm nhất sẽ là quán quân.”
Quy tắc rất đơn giản thô bạo.
So xem ai có thể giết nhiều hơn.
“Bật chế độ quân đoàn, tất cả mọi người gia nhập quân đoàn.”
Hợp thành quân đoàn, từ đó mọi người sẽ không bị các kỹ năng làm ngộ thương.
Tất cả đều có thể buông thả chém giết thỏa thích.
Ánh mắt của Tô Thánh ngập tràn sự khiêu khích: “Lâm Mặc Ngữ, ta muốn so tài với ngươi một trận nữa xem ai giết được nhiều hơn!”
Tô Thánh thách thức Lâm Mặc Ngữ, còn Lưu Hiển Nhân thì nhắm vào Tô Thánh.
“Tô Thánh, hạng chức nghiệp của ngươi cao hơn ta nhưng trên chiến trường ta sẽ không thua ngươi.”
Tô Thánh nói với vẻ kiêu ngạo: “Thủ hạ bại tướng, trên chiến trường ngươi cũng chỉ là một kẻ thất bại mà thôi.”