Chương 361: Thiếu úy ba sao, lợi dụng ngược lại hội ma nô (1)
Không ai có thể tưởng tượng kỹ năng Tấn Công Tập Thể của Lâm Mặc Ngữ sẽ mạnh như vậy.
Hùng mạnh đến mức đủ để tiêu diệt Ác Ma Vực Thẳm trong nháy mắt.
Phần nổi của tảng băng chìm đã được phát hiện.
Có Triệu Hồi, có Lời Nguyền và có Tập Thể.
Khô Lâu được triệu hồi có thể dùng trong cận chiến hoặc cũng có thể ở tầm xa.
Chức nghiệp như vậy là gần như hoàn hảo.
Tô Thánh khó khăn nuốt khan, bây giờ hắn ta không thể kiêu ngạo nữa.
“Đây là chức nghiệp quái quỷ gì vậy?”
Sau khi kìm nén hồi lâu, cuối cùng hắn ta cũng nghẹn ngào thốt ra được một câu.
Lưu Hiển Nhân cười ha ha: “Ngươi cũng có ngày hôm nay, hiện tại ngươi đã biết người ta mới là đại lão chưa? Thật cố chấp.”
“Nếu như so sánh với Lâm Mặc Ngữ thì chức nghiệp của ngươi chẳng là gì cả.”
Tô Thánh trừng mắt liếc Lưu Hiển Nhân nhưng lại không phản bác.
Quả thật khi so sánh với Lâm Mặc Ngữ thì dường như hắn ta thật sự rất yếu.
Huy hiệu quân nhân trên vai Lâm Mặc Ngứ sáng lên, rất nhiều công trạng được in sâu vào đó.
Ngôi sao thứ ba xuất hiện.
Giết 1 con Ma Vật Vực Thẳm, 1 điểm quân công.
Nhiều quân công.
Thêm mấy chục con Ác Ma Vực Thẳm nữa.
Lại là mấy nghìn quân công.
Mặc dù đang ở Chế độ quân đoàn nhưng vì những Ma Vật Vực Thẳm này đều do Lâm Mặc Ngữ giết nên Mạnh An Văn cũng trực tiếp chia toàn bộ quân công cho Lâm Mặc Ngữ.
Ngay lập tức, Lâm Mặc Ngữ có thêm 13000 quân công.
Tổng quân công đã đạt 36000, cũng vì vậy mà hắn trở thành Thiếu úy ba sao.
Chỉ tiếc rằng trong Chế độ quân đoàn, kinh nghiệm được trực tiếp chia đều, Lâm Mặc Ngữ không thể lấy được bao nhiêu kinh nghiệm.
Lúc này khoảng cách tới cấp 28 vẫn còn một khoảng.
Huy hiệu quân nhân của Lâm Mặc Ngữ xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
“Màu bạc… Thiếu úy ba sao.”
“Vậy mà hắn lại là Thiếu úy ba sao… Trời ạ, hắn phải giết bao nhiêu con ác ma, ma vật mới có thể đạt tới Thiếu úy ba sao chứ?”
“Ít nhất phải 3 vạn quân công, quá kinh khủng.”
Bọn họ gần như đã quên chuyện vừa xảy ra.
Sự thật là huy hiệu quân nhân cấp Thiếu úy quá mức chói mắt.
Lúc này Tô Thánh lại bị sốc thêm một lần nữa.
Hắn ta yên lặng gỡ huy chương của mình xuống.
Bản thân mới chỉ là binh nhì, Binh nhì một sao.
So sánh với Lâm Mặc Ngữ là Thiếu úy ba sao, chẳng đáng là gì.
Lưu Hiển Nhân nhìn thấy cảnh này, cười lớn nói: “Không ngờ ngươi chỉ là Binh nhì một sao.”
“Câm miệng!” Tô Thánh lạnh lùng quát một tiếng.
Lưu Hiển Nhân khoe khoang huy hiệu quân nhân của mình: “Lão tử chính là Binh nhì ba sao, nhiều hơn ngươi hai sao đấy.”
Tô Thánh tức giận nói: “Cút, lão tử sớm muộn gì cũng đuổi kịp ngươi.”
“Có thể đuổi kịp cũng là chuyện của sau này, cho dù ngươi có thể đuổi kịp ta nhưng muốn đuổi kịp Lâm Mặc Ngữ, đoán chừng cả đời này cũng không thể.”
Tô Thánh gằn thấp giọng nói: “Ngươi thì hiểu cái khỉ gì, lão tử chính là Thánh Quang pháp sư, càng đến giai đoạn sau càng mạnh.”
“Nói không chừng Lâm Mặc Ngữ đến giai đoạn sau càng mạnh hơn đó.”
“Không biết nói chuyện thì ngậm cái miệng thối của ngươi lại.”
“Có phải ngươi bị nói trúng tim đen rồi không?”
Lưu Hiển Nhân tiếp tục lấy Lâm Mặc Ngữ để hạ bệ Tô Thánh.
Nhìn thấy Tô Thánh phải ăn quả đắng, hắn ta lập tức vui vẻ.
Hai người đấu võ mồm suốt cả quãng đường.
Lúc này, trận đấu của bọn họ đã kết thúc, trận đấu của những nhóm còn lại vẫn đang diễn ra.
Lâm Mặc Ngữ có chút lo lắng, không biết thế giới bên ngoài ra sao rồi.
Không biết Lâm Mặc Hàm thế nào.
Hắn tin Bạch Thần chắc chắn đã sắp xếp thỏa đáng, chỉ sợ xảy ra tình huống bất ngờ.
Mỗi nhóm đều có người bị Ác Ma Vực Thẳm đánh chết hoặc phải nhận vết thương chí mạng.
Giống như trận đấu trên võ đài, phải nhận vết thương chí mạng chưa chắc đã chết.
Kết quả xấu nhất chỉ là bị đào thải mà thôi.
Bên trong tháp Thần Hạ, an toàn là điều không cần phải lo lắng.
Mạnh An Văn chưa từng nhắc nhở bọn họ, điều này cũng khiến tất cả mọi người có cảm giác gấp rút.
Vào sinh ra tử mới có thể trui rèn nên chiến sĩ chân chính.
Từng giây từng phút trôi qua, khoảng chừng nửa tiếng sau.
Tất cả mọi người mới chỉ cảm thấy hoa mắt thì đã trở về bên ngoài khu trú quân.
Tháp Thần Hạ đã biến mất từ lâu.
Khu trú quân vẫn sáng đèn như cũ, thành phố Nam Hồng cũng khôi phục lại sự bình yên, tựa như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.
“Không đúng, chỗ đó có thi thể.”
“Hình như là thi thể của hội ma nô.”
“Không chỉ một cái…”
“Mau nhìn kìa, trên trời có người!”
Trên trời có một nhóm người đang đứng.
Lâm Mặc Ngữ liếc mắt liền nhận ra, những người này đều có biểu tượng của học viện Hạ Kinh trên quần áo.
Người nào cũng rất mạnh.