Chương 363 - Không lẽ hai người đã… (1)
hương 363: Không lẽ hai người đã… (1)
Trong căn viện nhỏ của Bạch Thần, có một ấm trà vừa mới pha xong.
Mạnh An Văn vừa thoáng nghĩ tới thì trà đã được rót vào trong ly.
Trà vừa được rót xong thì đã bên ngoài cũng truyền đến tiếng bước chân.
Bạch Ý Viễn và Ninh Thái Nhiên cũng đã bước vào.
Mạnh An Văn nhẹ nhàng nói: “Xử lý xong rồi à?”
Bạch Ý Viễn ừm một tiếng, cũng không quan tâm trà nóng có hay không mà đã trực tiếp uống cạn.
“Mẹ nó, không ngờ Hắc Hỏa lại ra tay khiến cho hai tên Mị Ma và Liệt Diễm đó chạy mất.”
Lúc này, tâm trạng của Ninh Thái Nhiên cũng không tốt hơn là bao: “Nếu không phải do Hắc Hỏa thì tên Liệt Diễm đó đừng hòng chạy thoát.”
Mạnh An Văn cảm thấy hơi kỳ lạ bèn hỏi: “Lão già không ra tay à?”
Bạch Ý Viễn trầm giọng nói: “Ra tay quá sớm. Khi lão già ra tay đã dọa Mị Ma đến mức phải tự hiến tế mạng sống để mở ra Nhân tộc vực thẳm kết nối với lối đi rồi triệu hồi một tên Hắc Hỏa đến.”
Mạnh An Văn đã hiểu ra, nói: “Đáng tiếc thật.”
Bạch Ý Viễn thở dài: “Đúng là đáng tiếc thật. Nếu không phải do đang ở thành phố Nam Hồng thì ta nhất định sẽ bắt hắn trả giá bằng máu.”
Ở thành phố Nam Hồng, chức nghiệp giả cấp Thần như bọn họ không thể dốc toàn lực để chiến đấu được.
Nếu như bọn họ dốc toàn lực thì làm không khéo sẽ khiến cho cả tòa thành cũng không còn.
Thậm chí không chỉ là một tòa thành.
Cho nên Bạch Ý Viễn đã kiềm chế lại, Ninh Thái Nhiên cũng vậy.
Mạnh An Văn nói: “Chạy cũng chạy rồi, dù sao bọn chúng cũng không dễ gì vượt qua được. Về sau nếu có cơ hội, chúng ta cùng nhau đi giết chúng!”
Bạch Ý Viễn trầm giọng nói: “Lần này xem như cũng có thu hoạch, ít nhiều gì tên Hứa Uy đó cũng đã bị vạch trần rồi.”
Ninh Thái Nhiên nói: “Ngay cả Hứa Uy cũng đã trở thành người của bọn chúng rồi, chúng ta phải cẩn thận hơn một chút, có khi nào vẫn còn có người nào khác đang bị khống chế không. Năng lực của tên Mị Ma đó, đúng là khiến cho người khác cảm thấy có chút kiêng dè.”
Hứa Uy đã hơn cấp 80, là một trong số nghị viên của đế quốc Thần Hạ.
Thuộc về vị trí cấp cao đúng nghĩa.
Ngay cả hắn ta cũng bị khống chế, vậy thì những người khác càng khó lòng đảm bảo.
Mạnh An Văn nói: “Những thứ liên quan đến chuyện này, ta sẽ điều tra rõ ngọn nguồn. Cần phải tiến hành thay máu nội bộ đế quốc thêm một lần nữa.”
Ba người họ ngồi bàn bạc chuyện có thể ảnh hưởng đến cả một đế quốc trong căn viện nhỏ.
…
Lâm Mặc Ngữ đi đến trước cửa sân thi đấu cao cấp.
Nơi đó sáng như ban ngày, ở đó có rất nhiều chức nghiệp giả cấp cao đang trò chuyện với nhau.
Đề tài bàn tán của bọn họ đều là về trận đấu trước đó.
Ở xa xa, Lâm Mặc Ngữ đã thấy Lâm Mặc Hàm đang đứng ở trước cửa.
Lâm Mặc Hàm cũng đã thấy hắn, nàng ấy lập tức vẫy tay về phía hắn.
“Tỷ, sao tỷ lại ở đây đợi đệ vậy?” Lâm Mặc Ngữ khó hiểu hỏi.
Lâm Mặc Hàm cười hì hì: “Tỷ đoán được đệ sẽ đến đây mà. Ơ, tiểu muội muội này xinh thế, là đệ muội hả?”
Không ngờ Lâm Mặc Hàm lại thẳng thắn đến vậy, mặt Ninh Y Y ngay lập tức đỏ bừng lên, e thẹn không nói nên lời.
Lâm Mặc Hàm mỉm cười: “Xem ra là đã nói trúng rồi, đệ muội không cần sợ, đệ đệ ta ngoài cái ít nói ra thì không có thói hư tật xấu nào khác.”
Ninh Y Y gật gật đầu: “Vâng, muội biết.”
“Muội biết? Không lẽ hai người đã…”
Ầm, Ninh Y Y hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, ý nàng không phải như thế.
Ai mà ngờ được một người trầm tính như Lâm Mặc Ngữ lại có người tỷ tỷ như thế chứ.
Nàng còn nghĩ rằng, Lâm Mặc Hàm cũng sẽ thuộc tuýp người không thích nói chuyện.
Đây hoàn toàn là hai thái cực khác nhau.
“Tỷ…”
Lâm Mặc Ngữ liều mạng nháy mắt ra hiệu cho nàng ấy đừng có nói nữa.
Lâm Mặc Hàm cũng dùng ánh mắt ra hiệu lại là đã biết.
“Tỷ, ngày mai là trận đấu khiêu chiến, tỷ sẽ tham gia chứ?” Lâm Mặc Ngữ chuyển đề tài.
Lâm Mặc Hàm lắc đầu: “Không tham gia, tỷ đang tính nói với đệ một chuyện, tỷ phải đi rồi.”
Lâm Mặc Ngữ có chút sững người, ngay sau đó cũng đã nhanh chóng hiểu được ý của Lâm Mặc Hàm: “Lại có nhiệm vụ mới sao?”
“Cũng không tính là nhiệm vụ mới, dù sao thì cũng là đi đánh phó bản rồi lại luyện cấp thôi.” Lâm Mặc Hàm nhàn nhạt mà nói.