Chương 379: Vụ nổ lóa mắt rực rỡ kia (2)
Tình hình có vẻ đã ổn định lại.
Nhưng Thánh kỵ sĩ cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn ta phát hiện ra rằng Lâm Mặc Ngữ thực sự đang tấn công linh thú.
“Hãy cẩn thận với thú triệu hồi!”
Hắn ta không biết tại sao Lâm Mặc Ngữ lại làm như vậy nhưng hắn làm như vậy chắc chắn phải có nguyên nhân.
Giống như việc hắn xông vào, nhất định phải có nguyên nhân.
Nhưng khi hắn ta hét lên thì đã quá muộn.
Ngọn Lửa Linh Hồn lại thiêu đốt khiến cho thú triệu hồi hét lên thảm thiết rồi ngã xuống.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp toàn bộ đấu trường.
Lần đầu tiên Thi Thể Bạo Liệt xuất hiện trên đấu trường.
Vụ nổ không có hào quang nhưng lại khiến người ta cảm thấy chói lóa và đẹp mắt.
Kỵ sĩ bị thổi bay, lá chắn bảo vệ lập tức biến mất.
Khi kỵ sĩ nặng nề ngã xuống đất, lúc lấy lại tinh thần hắn ta đã thấy toàn bộ đồng đội của mình đã ngã xuống dưới võ đài.
Bây giờ hắn là người duy nhất còn lại trên võ đài.
170 Khô Lâu chiến sĩ và 100 Khô Lâu pháp sư đang nhìn hắn ta như hổ đói rình mồi.
Kỵ sĩ cười thảm một tiếng
Còn đánh làm gì nữa, dù sao thì tất cả đều là thất bại.
Cái này cũng không phải là liều mạng, chỉ là một trận đấu.
“Ngươi thật mạnh!”
Kỵ sĩ giơ ngón tay cái lên với Lâm Mặc Ngữ rồi nhảy xuống khỏi võ đài.
Đội pháp sư cấp 50 đã bị đánh bại bởi một người.
Tiếng vỗ tay đinh tai nhức đầu vang lên.
Tất cả mọi người trên khán đài đều đứng dậy vỗ tay.
Lâm Mặc Ngữ đã cho họ thưởng thức một trận chiến nghẹt thở.
Một chức nghiệp giả cấp 27 một mình đối đầu với một đội gồm sáu người toàn các pháp sư cấp 50.
Một trận chiến tuyệt vời như vậy đủ để được ghi vào lịch sử.
Ánh mắt của pháp sư vẫn luôn đứng trên không trung nhìn Lâm Mặc Ngữ ngày càng lộ rõ sự tán thưởng.
“Lâm tiểu tử ngươi coi như không tệ, đây là phần thưởng của ngươi!”
Hắn ta vung tay lên, một lọ thuốc màu tím vàng và một quyển trục màu tím sáng ngời bay vào trong tay Lâm Mặc Ngữ.
Thuốc ma thuật nâng cấp, quyển trục kỹ năng cao cấp nhấp nháy.
Hai thứ có thể coi là bảo vật vô giá.
Lâm Mặc Ngữ ngửa đầu nhìn lên trời: “Cảm ơn!”
Khi hắn đang do dự có nên tiếp tục khiêu chiến hay không?
Máy truyền tin trong tay hắn chợt rung lên.
Không ngờ Bạch Ý Viễn lại gửi một tin nhắn vào lúc này.
Bốn chữ: Nếu tốt thì nhận!
Lâm Mặc Ngữ cất lọ thuốc với quyển trục kia đi, hành lễ với pháp sư trên không trung rồi nhảy ra khỏi võ đài.
Lâm Mặc Ngữ không tiếp tục khiêu chiến nữa!
Tất cả mọi người không ai cảm thấy tiếc nuối.
Cũng đã đủ rồi.
Toàn thắng năm vòng khiêu chiến là một kỳ tích chưa từng có.
Tên của Lâm Mặc Ngữ đã lan truyền khắp thế giới Nhân tộc.
Ninh Y Y nhảy cẫng lên: “Mặc Ngữ, ngươi thật lợi hại!”
Lâm Mặc Ngữ thắng khiến nàng vui vẻ hơn bất cứ ai khác.
Lâm Mặc Ngữ xoa cái đầu nhỏ của nàng: “Ngươi cũng rất lợi hại!”
Ninh Y Y ngẩng cái đầu nhỏ nhắn của mình lên: “Đương nhiên là ta có con mắt nhìn người tốt nhất, nếu không thì sao có thể vừa nhìn một cái đã yêu ngươi rồi?”
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười.
Hai người rời khỏi trường đấu cho nên cũng không chú ý đến trận đấu tiếp theo.
Đối với Lâm Mặc Ngữ mà nói thì cuộc so tài chức nghiệp đã kết thúc rồi.
Thật ra, nếu như không phải do Bạch Ý Viễn yêu cầu, có lẽ hắn đã không đến dự thi.
Hắn chắc chắn sẽ đến nhưng không phải đến dự thi mà là đến tìm Lâm Mặc Hàm.
Hiện tại xem ra thu hoạch từ cuộc so tài chức nghiệp giả này không hề nhỏ.
Hắn không chỉ tìm được Lâm Mặc Hàm mà còn thu hoạch được số lượng lớn vật phẩm cao cấp.
Hơn nữa hắn cũng học hỏi được không ít kinh nghiệm thực chiến.
Cho dù hắn sử dụng nó để chiến đấu trong phó bản hay để đối phó với ác ma về sau thì đó cũng là một sự tích lũy không tồi…
Nói chung, chuyến đi cũng không tệ.
Có người từ không trung bay tới, đáp xuống trước mặt Lâm Mặc Ngữ.
Người vừa mới đến chính là pháp sư chủ trì của cuộc thi.
Mặc dù hắn ta đã kiểm soát hơi thở của mình nhưng Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được hắn ta chắc chắn là một chức nghiệp giả đứng đầu trên cấp 80 nhưng anh ta vẫn chưa đạt đến trình độ của Bạch Ý Viễn.
Lâm Mặc Ngữ chào đối phương: “Tiền bối, ngài tìm ta có chuyện gì không?”
Hắn ta cười ha ha, trong mắt hiện lên sự ngưỡng mộ: “Xin chào Lâm Mặc Ngữ, ta tên Kim Bằng!”
Kim Bằng, một trong mười hai thành viên của đế quốc Thần Hạ.
Địa vị ngang hàng với Hứa Uy.
Ninh Y Y hoàn toàn không có hứng thú với thân phận của Kim Bằng. Nàng đã gặp rất nhiều người ở cấp độ này rồi, căn bản không tính là gì.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Kim Bằng đại nhân, ta có thể giúp gì cho ngài?”