Chương 381: Có vẻ như một cường giả cấp thần sắp ra đời (2)
Thân là pháp hệ chức nghiệp, ngoài sức mạnh tinh thần ra thì những thuộc tính cơ bản khác đều không cao lắm.
Ở cấp 27, ba thuộc tính chính của hắn là sức mạnh, sự nhanh nhẹn và thể chất đều ở 510.
Chỉ có thuộc tính tinh thần cao tới 2700, cao hơn ba thuộc tính kia cộng lại.
Bây giờ hắn đã uống lọ thuốc ma thuật sơ cấp, toàn bộ thuộc tính đều tăng thêm 200.
Đối với hắn, đây là một bước tiến lớn.
“Nếu thuộc tính của ta giống với những Khô Lâu kia thì thật tuyệt.”
“Đáng tiếc, thiên phú phát triển toàn diện chỉ có tác dụng đối với kỹ năng, không có tác dụng đối với ta.”
Khi hắn nảy sinh ý tưởng, Khô Lâu chiến sĩ và Khô Lâu pháp sư đồng thời xuất hiện trong ký túc xá.
Gió lạnh thổi qua, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống.
Triệu hồi quái vật bất tử luôn mang theo hơi thở âm trầm khiến cho người ta sợ hãi.
“Khô Lâu chiến sĩ cấp 27 với tất cả các thuộc tính.”
“Khô Lâu pháp sư thuộc tính tâm linh là 1500, ba thuộc tính khác chỉ là 340.”
Lâm Mặc Ngữ nhỏ giọng nói.
Nếu không có thiên phú phát triển toàn diện, Khô Lâu thực sự không quá mạnh.
Với một vài thuộc tính như vậy, chúng không thể mạnh như những chức nghiệp giả bình thường.
Ưu điểm duy nhất là số lượng đủ nhiều để tiêu diệt quái vật.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ cảm thấy rằng với tư cách là một chức nghiệp che dấu, Tử Linh pháp sư chắc chắn còn hơn thế nữa.
“Có một số chức nghiệp ở giai đoạn đầu yếu ớt nhưng ở giai đoạn sau sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.”
“Nói không cứng ở cấp bậc càng cao sẽ có kỹ năng mới, mọi thứ sẽ thay đổi.”
“Ngay cả khi không có thiên phú, nó vẫn là chức nghiệp mạnh nhất.”
Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn tự tin vào chức nghiệp của mình.
Cảnh tượng hắn nhìn thấy khi chuyển chức là vô số Khô Lâu xuất hiện trước mắt con người như một tai nạn bình thường.
Cho dù có mạnh như cự long thì vẫn sẽ bị Khô Lâu giết chết.
Một ngày nào đó hắn cũng có thể đạt đến trình độ đó.
Hình ảnh lúc đó đã chỉ ra phương hướng cho sự nghiệp của hắn và cho hắn thấy được tương lai của chức nghiệp giả này.
Đêm đó, Lâm Mặc Ngữ sắp xếp lại kỹ năng của mình, hiểu rõ được lợi và hại.
Nhớ lại từng chi tiết của trận chiến trong đầu, hắn xác nhận điều đó bằng chính suy nghĩ của mình.
Bây giờ nghĩ lại, nếu như hắn không dừng tay lại và trực tiếp sử dụng Ngọn Lửa Linh Hồn thì sẽ dễ dàng chiến thắng hơn.
Chỉ là kỹ năng này quá đau đớn, có thể thấy rõ chúng từ biểu hiện của một số chức nghiệp giả.
Cho nên nếu như hắn không phải đối mặt với sinh tử tại thời điểm chiến đấu, hắn thật sự không muốn sử dụng kỹ năng này.
…
Trong sân nhỏ của Bạch Thần, Lâm Mặc Ngữ ngồi ở bàn trà cung kính pha trà cho Bạch Ý Viễn và Mạnh An Văn.
Trên môi của Bạch Ý Viễn nở một nụ cười, hắn ta rất thích hưởng thụ sự hầu hạ từ học viên của mình.
Học viên này nhìn thế nào cũng thấy thích.
“Lần này biểu hiện của ngươi rất tốt.”
Mạnh An Văn nhàn nhạt nói: “Có thể không tốt sao? Trong lịch sử chưa từng có người nào chiến thắng năm vòng khiêu chiến. Ngươi mạnh hơn sư phụ của ngươi năm đó rất nhiều.”
Nụ cười trên mặt Bạch Y Viễn đột nhiên biến mất: “Chúng ta vẫn có thể trò chuyện vui vẻ chứ?”
“Ăn ngay nói thật thôi, năm đó ngươi mới chỉ vượt qua được ba vòng, là một người đàn ông mà ngươi không dám thừa nhận sao?” Mạnh An Văn vẫn thản nhiên nói hết, như thể đang nói chuyện với một người bạn cũ.
Bạch Ý Viễn hận đến nghiến răng, người bạn này cũ này thật sự không thèm nể mặt hắn ta.
Bạch Ý Viễn ho khan hai tiếng rồi đổi chủ đề: “Tiểu tử, ngươi phải nhanh chóng thăng cấp lên cấp 30, sau đó ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Được.”
“Mấy ngày nay ngươi cứ ở lại học viện đợi đi, nếu muốn thăng cấp thì hãy đến điện phó bản.”
“Chắc ngươi cũng nhận ra rằng lần này danh tiếng quá lớn, đi đến đâu cũng có người nhìn chằm chằm vào ngươi.”
Quả thực bây giờ hắn đi đâu cũng sẽ có người chú ý đến hắn.
Giống như những minh tinh nổi tiếng ở kiếp trước, đi đến đâu cũng bị theo dõi, cảm giác rất khó chịu.
Bạch Ý Viễn nói: “Bị người khác chú ý không quan trọng, mấu chốt là ngươi không thể biết rõ ai có ác ý.”
“Mấy năm gần đây, trong đế quốc liên tiếp có thiên tài bị ám sát, cho nên ngươi nhất định phải cẩn thận.”
“Ít nhất ở bên trong học phủ sẽ không có nguy hiểm.”
Bạch Ý Viễn dặn dò vài lời, có thể thấy được Bạch Ý Viễn thật sự rất quan tâm đến Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ cũng cảm nhận được sự ấm áp này.
Sau khi Lâm Mặc Ngữ rời đi, Mạnh An Văn mới mở mắt nhìn Bạch Ý Viễn: “Ngươi định đưa hắn đến đó?”
Bạch Ý Viễn tỏ vẻ đương nhiên nói: “Tất nhiên rồi. Làm sao có thể được coi là một chức nghiệp giả có trình độ nếu không đến đó?”