Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 416 - Chương 416: Chỉ Cần Múa Cuốc Giỏi, Không Có Góc Tường Nào Là Không Thể Đào Sập (1)

Chương 416: Chỉ cần múa cuốc giỏi, không có góc tường nào là không thể đào sập (1)
Hơn nữa muốn bất kỳ trang bị nào thì bản thân cũng có thể đánh rơi ra được.

Càng không cần phải cường hóa trang bị Phụ Ma nên số tiền này hoàn toàn có thể tiết kiệm được.

Đối với Lâm Mặc Ngữ, công dụng lớn nhất của tiền vàng và điểm tích lũy là để mua quyển trục kỹ năng đến điện phó bản để cày phó bản.

Máy truyền tin vang lên, là Bạch Ý Viễn.

“Lão sư, có gì căn dặn sao?” Lâm Mặc Ngữ đi thẳng vào vấn đề.

Bạch Ý Viễn nói: “Ngươi đạt đến cấp 30 rồi à?”

“Đúng vậy, vừa đạt đến cấp 30.” Lâm Mặc Ngữ không hề giấu giếm, hắn cũng không nghĩ tới vì sao Bạch Ý Viễn lại biết được chuyện đó.

“Tới đây đi.”

“Được!”

Lâm Mặc Ngữ đi đến Tiểu viện Bạch Thần, hành lễ cung kính với Bạch Ý Viễn.

“Học trò bái kiến lão sư.”

Sau đó hắn lại hành lễ với Mạnh An Văn cùng Ninh Thái Nhiên: “Tiếp kiến Mạnh tiền bối, Ninh tiền bối.”

Bạch Ý Viễn nhìn Lâm Mặc Ngữ từ trên xuống dưới: “Không tệ, từ cấp 28 lên cấp 30 trong hai ngày, tốc độ không kém hơn lão tử năm đó.”

Dừng!

Ninh Thái Nhiên có chút khinh thường cười khẩy một tiếng.

Mạnh An Văn dùng giọng điệu bình tĩnh nhất: “Năm đó ngươi xuất chúng quá, từ cấp 28 lên cấp 30 trong 18 ngày.”

Đột nhiên sắc mặt của Bạch Ý Viễn xụ xuống: “Lão Mạnh, ngươi nói không đúng.”

“Khoe khoang trước mặt học trò càng không đúng nha.”

Giọng điệu của Mạnh An Văn vẫn bình tĩnh nhưng lại không giữ chút mặt mũi nào cho Bạch Ý Viễn.

Bạch Ý Viễn xua tay: “Coi như ta không có hiểu biết được như ngươi.”

“Ngay bây giờ ngươi hãy thiền định để khôi phục tinh thần khí đến mức hoàn hảo nhất!”

Nghe theo lời của Bạch Ý Viễn, Lâm Mặc Ngữ bước sang một bên và nhanh chóng bước vào trạng thái thiền định.

Ra khỏi phó bản cũng được một lúc rồi nên tâm trạng cũng đã bình tĩnh lại.

Chưa đầy một phút, Lâm Mặc Ngữ đã bước vào trạng thái thiền định.

Tinh thần khí đang hồi phục nhanh chóng.

Bạch Ý Viễn nháy mắt với Mạnh An Văn.

Hư ảnh của tháp Thần Hạ xuất hiện trong lòng bàn tay Mạnh An Văn.

Một tia sáng chiếu từ đỉnh tháp Thần Hạ che phủ người Lâm Mặc Ngữ.

Lông mày của Lâm Mặc Ngữ thả lỏng ngay tức khắc, toàn thân đều hoàn toàn thả lỏng.

Tốc độ khôi phục năng lượng tinh thần theo đó cũng tăng nhanh, kém hơn trong chiến trường tu luyện ở pháo đài chiến trường Nguyên một chút.

Không đến một giờ, Lâm Mặc Ngữ đã khôi phục lại trạng thái ở mức cao nhất.

Tinh thần khí vẫn rất hoàn hảo.

Không chỉ hoàn hảo mà thậm chí còn tốt hơn.

Tất cả đều nhờ vào tác dụng của tia sáng do Mạnh An Văn tạo ra.

Bạch Ý Viễn gật đầu hài lòng: “Không tệ, tinh thần khí hoàn hảo, bây giờ đã có thể sử dụng quyển trục kỹ năng.”

Tinh thần khí ở trạng thái tốt nhất sẽ gia tăng xác suất thức tỉnh kỹ năng hơn.

Lâm Mặc Ngữ ừ một tiếng và lấy quyển trục kỹ năng đã chuẩn bị sẵn ra.

Lúc này hắn chợt phát hiện Bạch Ý Viễn cũng lấy ra một đống quyển trục kỹ năng.

Bạch Ý Viễn hỏi rất kỳ lạ: “Sao ngươi lại chuẩn bị sẵn quyển trục kỹ năng?”

Lâm Mặc Ngữ sờ sờ đầu: “Ta đã thăng cấp rồi, cũng cần phải học thêm kỹ năng mới nên đã đi thẳng tới khu giao dịch mua một ít.”

Ninh Thái Nhiên cười ha ha: “Lão sư này của ngươi quả thật không ra gì mà, Lâm tiểu tử, hay ngươi tới làm học trò của ta đi, ta có thể dạy tốt hơn người này nhiều.”

Bạch Ý Viễn tức giận nói: “Biến đi, muốn đào góc tường nhà ta sao, không có cửa đâu.”

Ninh Thái Nhiên rất mặt dày: “Chỉ cần múa cuốc giỏi, không có góc tường nào là không thể đào sập. Lâm tiểu tử, ngươi hãy suy nghĩ kỹ, ta là ông nội của Y Y, chỉ cần ngươi trở thành học trò của ta…”

“Dừng lại, dừng lại, ngươi dùng cháu gái của ngươi làm tiền đặt cược sao, cái mặt già của ngươi cũng không cần nữa à?” Bạch Ý Viễn nhảy dựng lên, “hung dữ” la hét về phía Ninh Thái Nhiên.

Sau đó ông lại quay sang Lâm Mặc Ngữ: “Ngươi yên tâm, nếu hắn ta dám phản đối chuyện của ngươi với Y Y, lão tử sẽ tới cướp Y Y về làm vợ ngươi.”

Ninh Thái Nhiên tức giận nói: “Ngươi dám cướp thử xem? Ta sẽ phóng hỏa đốt sân của ngươi.”

Sắc mặt Lâm Mặc Ngữ âm trầm, hai người này đã là bạn bè nhiều năm, nói chuyện lúc nào cũng tùy tiện như vậy sao?

Mạnh An Văn ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, được rồi, tuổi đã cao nên không cần mặt mũi gì nữa sao?”

Hai người khịt mũi nhìn nhau, mắt to nhìn mắt nhỏ, không ai sợ ai.

Mạnh An Văn hỏi: “Ngươi chuẩn bị bao nhiêu tấm quyển trục kỹ năng?”

Lâm Mặc Ngữ thành thật trả lời: “200 tấm.”

Mạnh An Văn lắc đầu: “Không đủ lắm.”

200 tấm còn chưa đủ sao?

Đương nhiên Lâm Mặc Ngữ tin tưởng Mạnh An Văn: “Vậy ta đi mua thêm một ít.”

“Không cần, ta đã chuẩn bị xong rồi.” Bạch Ý Viễn vừa nói vừa vung tay lên, một lượng lớn quyển trục kỹ năng bay tới chất thành một ngọn núi nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment