Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 439 - Chương 439: Ác Ma Vực Thẳm Và Long Tộc Trốn Thoát (2)

Chương 439: Ác Ma Vực Thẳm và Long tộc trốn thoát (2)
Trong lịch sử Nhân tộc chưa bao giờ có một Thiếu úy bốn sao nào chỉ vừa mới cấp 30.

Rất nhiều chức nghiệp giả cấp 30 còn chưa từng được đặt chân lên chiến trường.

Chứ đừng nói đến việc sẽ đến chiến trường Vĩnh Hằng đầy cam go này.

Hắn thu hồi Khô Lâu chiến sĩ, chỉ giữ lại hai tên bên người.

Như thế này rất tốt, có thể tạo ra ảo giác.

Nhóm kẻ địch nhìn thấy hắn mới chỉ đạt cấp 30, nhất định sẽ xông tới.

Nếu ngay từ đầu đã thả ra nhiều Khô Lâu chiến sĩ như vậy, có lẽ bất kể là Ác Ma Vực Thẳm hay là Long tộc cũng sẽ ba chân bốn cẳng chạy mất khi chỉ vừa mới nhìn thấy.

Muốn đuổi theo chúng cũng sẽ không dễ dàng.

“Nếu có thể bay thì tốt rồi.”

Lâm Mặc Ngữ than thở, hiện giờ nỗi sợ bị khống chế của Khô Lâu chiến sĩ cũng đã được giải quyết.

Còn lại chính là chuyện chúng không thể bay được.

Kẻ địch có thể bay nhưng hắn không bay được, quả thật là phiền toái.

Ngoại trừ một ít chức nghiệp đặc thù, chức nghiệp giả ở những tộc thông thường sẽ phải hoàn thành chuyển chức lần ba ở cấp 70 thì mới có thể nắm giữ năng lực bay.

Lâm Mặc Ngữ cũng không rõ sau khi Khô Lâu chiến sĩ đạt cấp 70 thì chúng có thể bay được hay không.

Nghĩ đến hình ảnh pháp sư Nhân tộc hô một tiếng Cấm Không ở phó bản [Chiến Trường Số Ba].

Kẻ địch lập tức mất đi năng lực bay.

Như thế này rất có lợi đối với chức nghiệp giả cấp trung và cấp thấp của Nhân tộc.

Có ưu điểm thì tất nhiên cũng có khuyết điểm, Lâm Mặc Ngữ biết bản thân không nên kỳ vọng quá nhiều, rốt cuộc thì chức nghiệp của bản thân cũng đã đủ lợi hại rồi.

Con đường không gian trong không trung đã biến mất, Lâm Mặc Ngữ ra lệnh Khô Lâu thu thập tất cả trang bị trên người Long tộc, ném tất cả vào Không Gian Lưu Trữ.

Trang bị trên người bọn họ đều không tệ, toàn là trang bị cấp bạch kim, cũng không biết có thích hợp để Nhân tộc sử dụng hay không.

Nếu không thì để thợ rèn lấy chúng làm nguyên vật liệu cũng đủ tốt rồi.

Ở trong thế giới Long tộc lúc này, tiếng gầm giận dữ như thổi tan mây khói.

“Là ai?”

“Là ai đã giết đội ngũ của ta?”

“Đừng để bổn vương biết được, biết được bổn vương nhất định phải ăn tươi nuốt sống nhà ngươi.”

Trong lâu đài Long tộc khổng lồ, tiếng gầm giận dữ long trời lở đất vang lên.

Lâu đài to như vậy đều đang run chuyển, chấn động không ngừng.

Đội ngũ mà chủ lâu đài vừa cử đến chiến trường Vĩnh Hằng đã bị xóa sổ trong vòng chưa đầy hai phút.

Để mở ra lối đi của chiến trường Vĩnh Hằng, chúng đã phải mất rất nhiều công sức.

Hiện tại tất cả đều đã thành công cốc.

Đáng tiếc rằng không có ai trả lời những câu hỏi của nó.

Nó cũng chỉ có thể tức giận mà rít gào.



Lâm Mặc Ngữ đang nhớ lại những gì kỵ sĩ Long tộc nói lúc nãy.

Trên người hắn ta có khí tức của Long tộc.

Từ trong lời nói đó có thể thấy được ẩn ý, hoặc là bản thân hắn ta đã từng giết Long tộc, hoặc là cùng loại với quái vật Long tộc.

Khả năng duy nhất chính là phó bản [Trạm Gác Tiền Tuyến].

Đúng là hắn ta từng giết không ít quái vật Long tộc.

Có khả năng đã nhiễm khí tức ở nơi đó.

Nhưng trong phó bản đó, chúng chỉ là quái vật mà thôi, không có quân công.

“Lạ thật!”

Lâm Mặc Ngữ không tiếp tục suy nghĩ thêm nữa.

Nếu khí tức của hắn ta rõ ràng như thế, vậy có khả năng sẽ có Long tộc tìm tới.

Loại đội ngũ 40 hay 50 người như thế này thì đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.

Có kinh nghiệm còn có quân công, còn có thể thu thập trang bị.

Tính ra còn lời hơn cả giết Ác Ma Vực Thẳm.

Hắn bước vào một dải đồi núi liên miên.

Đồi núi không cao, mỗi ngọn núi đều chỉ có hai mươi ba mươi mét, trải dài, nhìn không tới được điểm cuối.

Giữa những ngọn núi hình thành lối đi tương đối hẹp dài, độ rộng không đến 10 mét.

Trong chiến trường Vĩnh Hằng, đồi núi rất nhiều, trải dài vô tận dọc theo đường đi.

Khi Lâm Mặc Ngữ mới bước vào khu vực này, hắn cũng không cảm thấy có điều gì bất thường.

Ngay thời khắc hắn vừa đặt chân vào, hắn lại có cảm giác có gì đó không đúng.

Nơi này quá an tĩnh.

An tĩnh đến đáng sợ.

Chiến trường Vĩnh Hằng luôn có tiếng thì thầm như lời mời gọi từ những linh hồn.

Từ lúc bước vào Chiến Trường Vĩnh Hằng, hắn thấy nó vẫn luôn tồn tại, chưa lúc nào biến mất.
Bình Luận (0)
Comment