Chương 442: Tên này chính là kẻ điên! (2)
“Tên khốn này là chức nghiệp gì, sao hắn lại còn biết dùng Lời Nguyền?”
“Không phải là Triệu Hồi sư sao? Từ khi nào mà Triệu Hồi sư lại biết dùng Lời Nguyền rồi?”
Khoảnh khắc mà Lời Nguyền có hiệu lực, pháp thuật của Khô Lâu pháp sư cũng dồn dập rơi xuống.
Thể chất của Phệ Hồn Trùng chỉ có 5000, vốn không ngăn được đòn tấn công của Khô Lâu pháp sư.
[Tiêu diệt!]
Giá trị kinh nghiệm rất thấp, so với chiến trường Vĩnh Hằng với lũ quái vật ở cùng cấp 40 thì con quái vật này còn thấp hơn tới 4 lần.
Chẳng qua bọn chúng hơn ở mảng số lượng.
Sau một đợt kỹ năng, Lâm Mặc Ngữ đã nhận được hàng loạt thông báo nhắc nhở, tăng trưởng kinh nghiệm cũng không chậm chút nào.
Trong phút chốc, Phệ Hồn Trùng hét lên thảm thiết chói tai, rất nhiều Phệ Hồn Trùng đã bị tiêu diệt.
Nhưng lại càng nhiều Phệ Hồn Trùng hơn nữa nhanh chóng lắp vào chỗ trống của lũ vừa bị tiêu diệt.
Rầm rầm!
Mười mấy ngọn núi gần đó liên tục nổ tung, Phệ Hồn Trùng vọt ra ngày càng nhiều.
“Thế này thì thật xong rồi!”
“Hắn đúng là điên mà, cho rằng chỉ dựa vào mấy vật triệu hồi này thì sẽ có thể ngăn được chúng sao?”
“Quá ngây thơ rồi, vốn không hề có tác dụng!”
Ác Ma Vực Thẳm và kỵ sĩ Long tộc rít gào.
Phía sau bọn chúng là vô số Phệ Hồn Trùng, phía trước còn có quân đoàn Vong Linh cản trở.
Bọn họ dù lên trời hay xuống đất đều đã không còn đường lui, chỉ còn đường chết.
Ánh mắt của bọn họ bắt đầu trở nên điên cuồng.
Bọn họ quyết định từ bỏ phản kháng lũ Phệ Hồn Trùng, bắt đầu công kích Khô Lâu chiến sĩ.
Có chết cũng phải kéo Lâm Mặc Ngữ chết chung.
Vô số Phệ Hồn Trùng cũng vọt lại đây, va chạm với Khô lâu chiến sĩ tạo thành một mớ hỗn độn.
Bỏ qua phòng thủ, bỏ qua miễn dịch vật lý.
Ngay tức khắc Phệ Hồn Trùng đã tạo ra sát thương không hề nhỏ đối với Khô Lâu chiến sĩ.
Sau khi được tăng thêm trạng thái, thể chất cũng đã hơn 5 vạn nhưng đứng trước trước Phệ Hồn Trùng thì lại như không.
Vu Yêu tướng quân giơ cao pháp trượng rồi đập mạnh xuống đất.
Kỹ năng: Quân Đoàn Trị Liệu!
Cột ánh sáng trắng bệch mọc lên chi chít, chiếu sáng bầu trời.
Khô Lâu chiến sĩ vừa bị thương cũng ngay lập tức khỏi hẳn.
Hiệu quả trị liệu vô cùng mạnh mẽ.
Từng con Phệ Hồn Trùng bị Khô Lâu chiến sĩ hạ gục trong nháy mắt.
Phệ Hồn Trùng lúc tập hợp ở cạnh nhau lập tức tạo thành một mảng đen kịt không cách nào phân biệt được.
Nhưng sau khi tách rời ra thì chúng thực sự chỉ to bằng nắm đấm.
Thể chất gần 5000, cộng thêm sát thương gấp 10 lần từ Lời Nguyền Sát Thương.
Khô Lâu chiến sĩ chém từng đao một, không tốn chút sức nào.
Kỹ năng của Khô Lâu pháp sư trong nháy mắt đã hạ gục được mảng lớn Phệ Hồn Trùng.
Phệ Hồn Trùng phát ra tiếng kêu chói tai vọng đi rất xa.
Đồi núi liên miên vô tận, phía xa xa lại có thêm nhiều đồi núi bắt đầu nổ tung, từ bên trong vọt ra vô số Phệ Hồn Trùng.
Nhìn sơ qua thì dường như Phệ Hồn Trùng là vô cùng vô tận, vốn dĩ giết không bao giờ hết!
Ác Ma Vực Thẳm và chức nghiệp giả Long tộc đã bị thương không nhẹ.
Bọn họ phải đồng thời đối mặt với sự công kích mãnh liệt của cả Khô Lâu chiến sĩ và Phệ Hồn Trùng.
Vốn kiên trì không được bao lâu.
Nhưng ánh mắt bọn họ lại vô cùng điên cuồng.
Bọn họ nhìn thấy Phệ Hồn Trùng đã bao vây Lâm Mặc Ngữ từ bốn phương tám hướng.
Lâm Mặc Ngữ cũng không có khả năng chạy thoát, chết chỉ còn là vấn đề thời gian.
“Ngươi chết chắc rồi!”
“Ngươi cản đường chúng ta, ngươi cũng phải chôn cùng chúng ta.”
Ác Ma Vực Thẳm và chức nghiệp giả Long tộc hiếm khi có cùng chung kẻ địch như thế này.
Tràn ngập sát ý đối với Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ cũng không để ý.
Áo Giáp Hài Cốt trên người loé sáng, chặn đứng công kích của Phệ Hồn Trùng.
Đặc tính của Phệ Hồn Trùng đúng là mạnh đến đáng sợ, khi bị chúng gặm cắn, độ bền của Áo Giáp Hài Cốt cũng đang nhanh chóng giảm xuống.
Vốn dĩ không kiên trì được bao lâu.
Chẳng qua là mọi chuyện sẽ chấm dứt ngay lúc này.
Khóe miệng khẽ nhếch, ngón tay nâng lên.
Phịch một tiếng, ánh sáng trắng bùng nổ.
Kỹ năng: Răng Nanh Hài Cốt!
Trong phút chốc, một mảng lớn Phệ Hồn Trùng bị Răng Nanh Hài Cốt hạ gục trong nháy mắt.
Kỹ năng: Thi Thể Bạo Liệt!
Một tiếng gầm lớn vang lên, Phệ Hồn Trùng như lúa mì mà ngã rạp xuống.
Chỉ đơn giản là một tiếng nổ mạnh, Phệ Hồn Trùng ở bên cạnh Lâm Mặc Ngữ đã hoàn toàn bị quét sạch.
Trong phạm vi 120 mét, không còn tồn tại một bất kỳ một con Phệ Hồn Trùng nào.
“Chuyện gì xảy ra thế này?”
“Tại sao lại chết hết rồi?”
“Trời ơi, sao hắn làm được vậy?”
Ác Ma Vực Thẳm và chức nghiệp giả Long tộc kinh hãi vô cùng, bọn họ đều không biết nên làm gì lúc này.
Giờ khắc này, trong mắt bọn chúng, Lâm Mặc Ngữ vừa đáng sợ lại vừa thần bí.
Ngay sau đó, một tiếng nổ mạnh vang lên.
Đợt đợt công kích một đánh úp về phía bọn họ.