Chương 459: Xin hãy tránh xa ta ra một chút (1)
Kỹ năng: Thi Thể Bạo Liệt!
Bùm!
Tiếng nổ chói tai vang lên.
Cơn gió mạnh mẽ như lưỡi dao cắt vào áo giáp.
Ngoài kỵ sĩ và bốn chiến sĩ trong đội ngũ, tất cả đều bị tiêu diệt một cách nhanh chóng.
“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Tại sao mọi người đều chết cả rồi?”
Kỵ sĩ và chiến sĩ chưa hiểu được điều gì đã xảy ra.
Nhưng đồng đội của họ đã chết hết.
Sau đó, tiếng nổ lại vang lên thêm lần nữa.
Một tiếng nối liền một tiếng.
Bốn vụ nổ liên tiếp diễn ra, bốn kỵ sĩ cũng đã bị tiêu diệt.
Chỉ còn lại một kỵ sĩ.
Kỹ năng Phòng Thủ Diện Rộng trên người kỵ sĩ đã tan biến hoàn toàn, cả cơ thể đều bị thương, chỉ còn sót lại chút hơi thở yếu ớt cuối cùng.
Một tia đỏ lóe lên trước mắt.
Khô Lâu chiến sĩ tung ra cú đánh cuối cùng.
Hắn ta ngã gục xuống đất và hy sinh một cách không cam lòng.
Ánh mắt của Lâm Mặc Ngữ lạnh lùng, giống như đang làm một điều không đáng kể đến vậy.
Toàn bộ trận đấu, từ đầu đến cuối, không quá một phút.
So với chiến đấu với BOSS cấp thế giới, đúng là chênh lệch quá lớn.
Huy chương quân nhân một lần nữa tỏa ra thứ ánh sáng trắng tinh.
Cái thứ sáu, cái thứ bảy xuất hiện lần lượt.
Giết chết 12 chức nghiệp giả cao cấp của Long tộc, quân công tăng thêm 12000.
Tổng số quân công đạt mức 70000, Lâm Mặc Ngữ cũng tự nhiên trở thành Thượng úy bảy sao.
Những Khô Lâu chiến sĩ nhanh chóng cởi bỏ trang bị trên cơ thể họ, sau đó biến mất.
Xung quanh Lâm Mặc Ngữ chỉ còn lại hai Khô Lâu chiến sĩ.
Một Tử Linh pháp sư Nhân tộc cấp 30 mang theo hai Khô Lâu chiến sĩ cấp 30.
Thuộc tính của Khô Lâu chiến sĩ có lẽ vẫn yếu ớt như vậy.
Bọn nó trông như súc vật vô hại.
Bất cứ con quái vật nào trên chiến trường Vĩnh Hằng cũng có thể lấy mạng của chúng.
Mang theo những Khô Lâu chiến sĩ rời khỏi đống đổ nát này.
Lúc này, ánh sáng đỏ phát ra từ người hắn đã sáng chọc trời, một cột ánh sáng nhuộm bầu trời thành một màu đỏ rực.
Ánh sáng đỏ lan tỏa, có thể nhìn thấy rõ ràng trong bán kính hàng nghìn dặm.
Lâm Mặc Ngữ giống như một bóng đèn khổng lồ, toả sáng lấp lánh ở khắp mọi nơi.
Không lâu sau khi rời đi, bất ngờ có tiếng bước chân vang lên.
“Học đệ!”
Trong tiếng gọi đó, bỗng có một đội ngũ cũng đang tiến tới.
Lâm Mặc Ngữ dừng lại và nhìn chằm chằm, nhận ra đội ngũ này mặc trang phục đồng nhất.
Trên đó có biểu tượng của Học viện Hạ Kinh và Học viện Sáng Thế.
Và lúc này, Lâm Mặc Ngữ cũng đang mặc trang phục của Học viện Hạ Kinh.
Là người của cùng một học viện…
Tuy nhiên, Lâm Mặc Ngữ không hề giảm bớt sự cảnh giác.
Bạch Ý Viễn đã nói, không thể hoàn toàn tin tưởng bất cứ ai trên chiến trường Vĩnh Hằng.
Cho dù là cùng huyết thống hay là bạn bè đi nữa thì cũng không có ngoại lệ.
Cần phải giữ sự cảnh giác tuyệt đối.
Trong chiến trường Vĩnh Hằng, Lâm Mặc Ngữ muốn tin tưởng vào chính mình hơn là bất cứ người nào khác.
Lâm Mặc Ngữ nhìn họ một cách đầy cảnh giác.
Họ dừng lại cách Lâm Mặc Ngữ mười mét.
Cũng là đội ngũ gồm mười hai người.
Cách bố trí đội ngũ của Nhân tộc hoàn toàn khác với Long tộc.
Hai kỵ sĩ đóng vai trò dẫn đội, phối hợp với một Chiến Vương Phụ Trợ và ba tên Trị Liệu sư.
Sau đó là ba tên cung thủ và ba tên pháp sư.
Đây là một đội ngũ chuyên đánh tầm xa.
Lâm Mặc Ngữ quan sát họ, trong đầu đã nghĩ tới việc nếu họ tấn công thì bản thân phải phản ứng như thế nào.
Hắn sẽ không vì lý do cùng là Nhân tộc và đều là học trưởng mà nương tay với bọn họ.
“Học đệ này, sao ngươi mới cấp 30 mà lại đến chiến trường Vĩnh Hằng này?”
Chiến Vương Phụ Trợ bước ra với vẻ mặt điềm đạm.
Đội ngũ này là do hắn ta dẫn đầu.
Lâm Mặc Ngữ không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có vấn đề gì không?”
Chiến Vương Phụ Trợ bất giác nhíu mày, hình như vị học đệ này không biết cách nói chuyện.
Tuy nhiên hắn ta vẫn dằn lòng mà nói tiếp: “Học đệ, ngươi là học viên của học viện Hạ Kinh phải không? Bọn ta ở học viện Sáng Thế, ta tên Lăng Nhất Chiến.”
“Ta biết, có chuyện gì không?”
Lâm Nhất Chiến thấy Lâm Mặc Ngữ vẫn duy trì thái độ như cũ nên hắn ta có hơi không vui: “Học đệ, ngươi có biết hiện tại ngươi đang gặp nguy hiểm không?”
Lâm Mặc Ngữ ngẩng đầu nhìn ánh sáng màu đỏ trên trời cao: “Ta biết.”
Lăng Nhất Chiến trả lời lại Lâm Mặc Ngữ: “Học đệ, bọn ta có thể bảo vệ được ngươi, để cho ngươi có thể sống sót qua 10 ngày nguy hiểm này.”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Cảm ơn, ta không cần.”
“Ta phải đi, xin hãy tránh xa ta ra một chút.”
Thậm chí Lâm Mặc Ngữ còn chẳng muốn biết tên của bọn họ, hắn nói xong thì trực tiếp xoay người bỏ đi.
Bảo vệ? Hắn mà lại cần người khác bảo vệ?
Trong 10 ngày ở đây, hắn không muốn tiếp xúc với quá nhiều người.
Nếu là kẻ địch thì dễ xử rồi, cứ trực tiếp tấn công là được.