Chương 488: Thật ra Xích Nguyệt Ác Ma cũng không quá mạnh (2)
“Ừ.” Lâm Mặc Ngữ không nói thêm gì, thu hồi quân đoàn Vong Linh, vẫn chỉ chừa lại hai con Khô Lâu như cũ.
Trận đại chiến này mất gần một giờ mới kết thúc.
Ác Ma Vực Thẳm và Xích Nguyệt Ác Ma đều đã bị giết, kết giới cũng không duy trì thêm được lâu, bắt đầu dần dần sụp đổ.
Đinh đinh đang đang!
Bên ngoài kết giới truyền đến hàng loạt âm thanh.
Lại có người đang tấn công kết giới.
Lâm Mặc Ngữ và Mạc Vận hơi sững sờ, đồng thời quay đầu nhìn lại.
Phịch một tiếng, kết giới sụp đổ như pha lê, tiêu tán trong không khí.
Lại một lần nữa nhìn nhìn thấy thứ ánh sáng mà vô số năm qua không đổi của chiến trường Vĩnh Hằng.
Ánh sáng đỏ của hai người xông thẳng tới chân trời, tranh nhau tỏa sáng khoe sắc với ánh sáng của chiến trường Vĩnh Hằng, thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
“Cho rằng trốn vào trong kết giới thì ta sẽ không tìm được các ngươi sao?”
“Nguyên Thủy Phù Văn là của Long tộc chúng ta.”
Một đám chức nghiệp giả Long tộc đằng đằng sát khí xông vào.
Ít nhất cũng có năm sáu đội, tổng cộng ba mươi đến bốn mươi người.
Vừa rồi chính là bọn chúng đã công kích kết giới, đẩy nhanh tốc độ kết giới sụp đổ ở một mức độ nhất định.
Lâm Mặc Ngữ có chút vui mừng.
Long tộc thật tốt.
Đưa kinh nghiệm, đưa trang bị, đưa quân công!
Lâm Mặc Ngữ đang muốn ra tay, bỗng nhiên có một tiếng rống to truyền đến.
“Bảo vệ người của Nhân tộc!”
Một đội ngũ chức nghiệp giả gồm mười hai người từ xa lao đến.
Xem ra bọn họ định trợ giúp cho Lâm Mặc Ngữ.
Trong mắt Lâm Mặc Ngữ lóe lên ánh sáng, mặc kệ đối phương có phải thật sự muốn tới giúp mình hay không, mình cũng phải không ngừng cẩn trọng.
Ra tay trước sẽ chiếm được lợi thế.
Khô Lâu nhặt thi thể Ác Ma Vực Thẳm trên mặt đất, lập tức ném qua.
Trong nháy mắt, thi thể bay đến trước mặt chức nghiệp giả Long tộc.
Ánh sáng đỏ lóe lên.
Kỹ năng: Lời Nguyền Sát Thương!
Kỹ năng: Thi Thể Bạo Liệt!
Hai thi thể, hai trận kíp nổ!
Khiến các chức nghiệp giả Long tộc rơi xuống như mưa.
Không một ai may mắn còn sống sót.
Còn sót lại một vài người không rơi xuống, sau khi sửng sốt một giây, chúng chợt rít lên một tiếng, nhanh chóng chạy trốn, cũng không có ý định quay đầu lại.
Chức nghiệp giả Long tộc không quá sáng suốt nhưng cũng không phải hoàn toàn không có đầu óc.
Bọn chúng còn biết chạy trốn giữ mạng.
Các chức nghiệp giả Nhân tộc đang định xông tới bỗng chốc ngây người đứng tại chỗ, nhìn các chức nghiệp giả Long tộc rơi xuống như mưa.
Từng người một vất vả nuốt nước bọt.
Còn có người dụi mắt, cho rằng mình vừa nhìn ảo giác.
“Có phải ta vừa hoa mắt không, ai có thể nói cho ta biết, đây có phải là ảo giác không thế?”
“Ta cũng cảm thấy vừa rồi là ảo giác nhưng hình như không giống cho lắm.”
“Đám Long tộc này, cứ như vậy mà chết hết rồi sao?”
“Thật sự đã chết rồi, hình như Khô Lâu đang thu thập trang bị của bọn chúng…”
“Mẹ nó, động tác này, rất quen thuộc!”
Trong Không Gian Lưu Trữ của Lâm Mặc Ngữ đã chất đầy các loại trang bị.
Phần lớn đều là đến từ Long tộc.
Toàn bộ là trang bị cấp bạch kim, dù có tác dụng hay không, cử lấy trước đã, nhất định không thiệt gì.
Mấy Khô Lâu kia kéo thi thể qua, động tác vô cùng thuần thục mà cởi trang bị xuống.
Không biết là đã làm loại chuyện này bao nhiêu lần rồi, lại có thể thuần thục đến mức khiến người ta run sợ.
Khóe miệng Mạc Vận giật giật một cái…
Khóe mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt Lâm Mặc Ngữ.
Tên nhóc này, không khác gì thổ phỉ.
Lâm Mặc Ngữ nhìn lên bầu trời.
Đã là ngày thứ mười kể từ khi hắn đạt được Nguyên Thủy Phù Văn.
Cột sáng màu đỏ đang dần dần tối đi, dung hợp đã dần tiến vào giai đoạn cuối.
Thời gian dung hợp tổng cộng mười ngày, liên tục có người tới cướp đoạt Nguyên Thủy Phù Văn.
Nếu như mình bị giết chết, Nguyên Thủy Phù Văn bị người khác cướp được, người kia cũng sẽ trải qua quá trình giống như mình.
Giống như một quá trình để đạt được sự tán thành.
Chỉ khi chống đỡ được mười ngày, mới có thể được Nguyên Thủy Phù Văn tán thành, ngươi mới có thể có được tư cách sở hữu nó.
Những chức nghiệp giả bình thường, muốn chống đỡ được mười ngày thật sự không hề dễ dàng.
Hoặc là có đội ngũ cường đại, hoặc là sức mạnh của bản thân hơn người.
Mạc Vận cũng coi như may mắn gặp được hắn, nếu không thì rất khó chống đỡ nổi mười ngày.
Có thể chống đỡ được năm ngày đầu đã xem như rất tốt rồi.
Lúc này, Mạc Vận còn ba ngày nữa mới kết thúc dung hợp.
Có mình ở đây, chắc hẳn sẽ không có vấn đề gì.
“Đi thôi!”
Sau khi lấy sạch trang bị, Lâm Mặc Ngữ đi về phía chỗ sâu hơn bên trong chiến trường Vĩnh Hằng.
Nơi bí cảnh Thần Tuyển xuất hiện mỗi một lần đều rất ngẫu nhiên, phải hoàn toàn dựa vào vận may.
Dù sao thì, càng đến gần khu vực cốt lõi, xác suất xuất hiện càng cao hơn một chút.
Suy cho cùng, cũng chỉ có thể dựa vào vận may.