Chương 49: Thế nào gọi là hiệu suất, đây chính là hiệu suất
Mặc dù mỗi lần kinh nghiệm ít hơn nhiều nhưng đánh nhiều lần, thực chất lại thu hoạch được nhiều hơn.
Đây là kết quả đôi bên cùng có lợi.
Hạ Tuyết nói: “Vậy thì đừng lãng phí thời gian nữa, chúng ta cùng vào phó bản đi.”
Lâm Mặc Ngữ không động đậy: “Còn hai tiếng nữa thời gian hồi chiêu của ta sẽ kết thúc.”
Còn hai tiếng nữa mà dùng bùa Hồi Chiêu để đặt lại cơ hội thì không đáng.
Hạ Tuyết không ngốc, chuyện này cũng đã được tính toán rất rõ ràng: “Vậy thì đợi hai tiếng, bản tiểu thư ngủ một lát, xong rồi gọi ta.”
Nói xong, nàng nằm xuống ngủ, không bao lâu đã ngủ thiếp đi.
Ngủ ngoài trời như vậy mà không phòng bị thì rất nguy hiểm.
Nhưng Hạ Tuyết lại ngủ rất ngon, bởi vì bên cạnh có Lâm Mặc Ngữ.
Dù có không phục Lâm Mặc Ngữ thế nào đi nữa nhưng nàng rất hiểu tính cách của hắn, hoàn toàn có thể yên tâm.
Hạ Tuyết co người lại, ngủ rất ngon, khóe miệng còn nở nụ cười.
Lâm Mặc Ngữ ra lệnh cho Khô Lâu chiến sĩ bảo vệ, sau đó tiếp tục thiền định, khôi phục năng lực tinh thần.
Hai tiếng sau, thời gian hồi chiêu phó bản của Lâm Mặc Ngữ cũng kết thúc.
“Dậy đi.”
Lâm Mặc Ngữ gọi Hạ Tuyết dậy.
Hạ Tuyết vẫn còn buồn ngủ: “Nhanh vậy.”
Hạ Tuyết đứng dậy, duỗi người, lộ ra phần eo thon thả.
Lúc này, nàng vô tư thể hiện vẻ đẹp của mình.
Hạ Tuyết trông khá cao ráo, cao khoảng 1m7, thân hình cũng rất gợi cảm.
Lâm Mặc Ngữ cao 1m8, nhìn thì có vẻ chỉ thấp hơn một chút.
Hai người đứng cạnh nhau như một cặp trời sinh.
Chỉ có Khô Lâu chiến sĩ bên cạnh hơi phá vỡ khung cảnh.
Ngủ hai tiếng, tinh thần của Hạ Tuyết đã phục hồi khá nhiều cũng giảm đi phần lớn sự mệt mỏi.
Hai người lập đội, Lâm Mặc Ngữ làm đội trưởng rồi cùng đi đến cửa phó bản.
Hạ Tuyết sử dụng bùa Hồi Chiêu, khiến thời gian hồi chiêu của phó bản biến mất.
Một luồng ánh sáng nhấp nháy trên người nàng, Hạ Tuyết gật đầu với Lâm Mặc Ngữ: “Được rồi, vào thôi.”
Lâm Mặc Ngữ mở phó bản, sau đó chọn độ khó cấp Ác Mộng.
Sắc mặt Hạ Tuyết trở nên tái mét: “Có phải là ngươi chọn nhầm rồi không?”
Lời chưa dứt, hai người đã biến mất ở cửa phó bản.
Khí tức nặng nề và bức bối khiến Hạ Tuyết cảm thấy khó thở.
Nhìn những con quái vật đáng sợ đi lại trong căn phòng sau cánh cửa sắt lớn, đôi chân thon dài của nàng như muốn nhũn ra.
Dưới thuật Dò Thám, thuộc tính của quái vật tinh nhuệ đã được cường hóa hiện ra rất rõ ràng.
Cho dù là thuộc tính hay hình dáng thì chúng vẫn hoàn toàn khác biệt so với quái vật trong phó bản cấp độ bình thường.
Hạ Tuyết kinh hãi nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Đây là độ khó cấp Ác Mộng đấy, có phải người chọn nhầm không?”
Lâm Mặc Ngữ không hề hay biết gì: “Không nhầm.”
Không nhầm…
Chẳng lẽ tên này muốn đi đánh phó bản cấp Ác Mộng chỉ với hai người bọn họ à.
Chỉ mới nhìn vào thuộc tính kinh khủng của quái vật, Hạ Tuyết đã cảm thấy răng mình va lập cập vào nhau rồi.
“Ngươi điên rồi à, chúng ta sẽ chết đấy.” Hạ Tuyết hét lên.
Lâm Mặc Ngữ không trả lời nàng, cũng không quan tâm đến tâm trạng của Hạ Tuyết vào lúc này nữa.
“Lát nữa ngươi cứ chạy theo ta.”
Cái gì?
Chạy cái gì?
Hạ Tuyết chưa kịp phản ứng lại.
Con quái vật tinh nhuệ đáng sợ được cường hóa kia đã chú ý đến nàng.
Hạ Tuyết cảm thấy sợ hãi cái chết.
Nếu không phải do sợ bị Lâm Mặc Ngữ cười nhạo thì bây giờ nàng đã muốn chạy ra khỏi phó bản rồi.
Rất nhiều Khô Lâu chiến sĩ xuất hiện trong phòng.
Lâm Mặc Ngữ vừa thả Khô Lâu chiến sĩ, vừa triệu hồi thêm Khô Lâu chiến sĩ mới.
Chỉ trong chớp mắt, cả nửa căn phòng đã chật ních với 80 Khô Lâu chiến sĩ.
Sau đó, dưới ánh mắt kinh hãi của Hạ Tuyết, Lâm Mặc Ngữ mở cửa phó bản.
Khô Lâu chiến sĩ như một đội quân xuất chinh, điên cuồng lao vào đường hầm mỏ.
Chuyện này, Lâm Mặc Ngữ đã làm quen tay rồi.
Sau cánh cửa sắt, quái vật tinh nhuệ đã được cường hóa đang đuổi theo Khô Lâu chiến sĩ, trong nháy mắt cũng đã biến mất.
“Đi theo ta.”
Lâm Mặc Ngữ bắt đầu chạy.
Hạ Tuyết ngây người, đây là chuyện gì vậy.
Phó bản còn có thể chơi như vậy sao?
“Nhanh lên, ngươi sợ rồi à!”
Giọng nói của Lâm Mặc Ngữ truyền đến từ bên trong đường hầm.
Hạ Tuyết giậm chân: “Bản tiểu thư không sợ, ta sẽ không thua ngươi đâu.”
Trong lòng dâng lên cảm giác không phục, nàng nhanh chóng đuổi theo Lâm Mặc Ngữ.
Một đội quân quái vật hùng mạnh tiến vào bên trong phó bản.
Khô Lâu chiến sĩ chạy ở phía trước, phía sau là một đoàn quái vật tinh nhuệ được cường hóa.
Cuối cùng là Lâm Mặc Ngữ và Hạ Tuyết.
Hạ Tuyết vừa chạy vừa hỏi: “Ngươi định làm gì vậy?”
Lâm Mặc Ngữ bình thản đáp: “Đánh phó bản.”
Câu trả lời đương nhiên, Hạ Tuyết không nói gì.
Chạy qua đường hầm mỏ thật dài, bọn họ nhìn thấy thủ lĩnh vua sói mỏ.