Chương 494: Đã chuẩn bị xong thi thể mới, hân hạnh đón tiếp lâu dài (2)
“Cảm ơn!” Mạc Vận nói lời cảm ơn với Giang Văn Sơn.
Giang Văn Sơn nở nụ cười, lớn tiếng nói: “Ngài quá khách khí rồi.”
Sau khi nói xong, hắn ta cùng đội ngũ rời đi.
Lâm Mặc Ngữ nhận ra rằng trong đội ngũ này, không ít người mang khí chất của quân nhân.
Loại khí chất này không lừa người được.
Đây là một đội ngũ rất là mạnh.
Mạc Vận tươi cười rạng rỡ: “Chúng ta qua đó đi.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu, hai người đi về hướng mà Giang Văn Sơn chỉ.
Năm trăm cây số, chỉ cần đi nửa ngày là đến.
Một trụ ánh sáng đỏ cao đến ngất trời, chiếu lên bầu trời chưa từng thay đổi trong bao năm qua của chiến trường Vĩnh Hằng, tạo ra một khung cảnh đỏ rực.
Nguyên Thuỷ Phù Văn của Mạc Vận đã gần đến hồi cuối của quá trình dung hợp.
Qua một ngày nữa, quá trình dung hợp sẽ hoàn thành.
Đến lúc đó trong chiến trường rộng lớn này, muốn tìm lại nàng ấy sẽ không dễ dàng.
Hơn nữa Mạc Vận còn mang theo bùa Truyền Tống ngẫu nhiên cấp cao, việc chạy trốn là chuyện không hề khó khăn.
Sau khi đi được nửa ngày thì có tiếng bước chân phía sau vang lên.
Đội Boss của Giang Văn Sơn đã rời đi giờ đang quay trở lại, chạy nhanh về phía họ.
Giang Văn Sơn chạy rất nhanh, vẻ mặt nghiêm trọng.
Có thể thấy hắn ta đang hơi lo lắng.
Mạc Vận hỏi: “Sao thế?”
Giang Văn Sơn nói: “Vừa nhận được tin tức, ở gần khu vực trung tâm, xuất hiện Ác Ma Vực Thẳm và đám chức nghiệp giả Long tộc.”
“Người công hội của chúng ta đã từng giao chiến với bọn chúng vài lần, dường như bọn chúng có mục đích khác.”
“Dựa vào hướng di chuyển, có lẽ đang đi về phía hai người.”
Trong công hội Già Lam, có nhiều người đang ở chiến trường Vĩnh Hằng, có thể truyền tin kịp thời.
Lúc này Mạc Vân đang dùng Nguyên Thuỷ Phù Văn của bản thân đối diện với trụ ánh sáng đỏ, rất nổi bật và dễ bị tìm thấy.
Mạc Vận nhìn qua Lâm Mặc Ngữ, nàng ấy chú ý đến vẻ mặt hắn, vẫn lạnh nhạt như cũ, không có chút dáng vẻ lo lắng nào.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Quá trình dung hợp sắp kết thúc, xem ra bọn chúng đã chuẩn cho lần đánh cuối này rồi.”
“Hoặc có thể nói, bọn chúng muốn trả thù.”
Mạc Vận trầm giọng nói: “Những kẻ hành động đó chắc chắn là ác ma cấp 59, 60, hơn nữa lại có thể là chức nghiệp giả Long tộc…”
“Nếu không, ta sẽ tránh đi một lát.”
Nếu như nàng ấy tránh đi, chiến trường Vĩnh Hằng rộng như vậy, muốn tìm thấy Lâm Mặc Ngữ cũng không dễ dàng.
Chỉ là nàng ấy sẽ gặp nguy hiểm.
Đương nhiên Lâm Mặc Ngữ không thể nào đồng ý: “Không cần đâu, đến bao nhiêu thì giết bấy nhiêu là được.”
Lâm Mặc Ngữ nói rất là nhẹ nhàng, trong lời nói toát ra sự tự tin tuyệt đối.
Hắn nói với Giang Văn Sơn: “Cảm ơn tin tức của ngươi, chắc là bọn chúng đến tìm ta, các ngươi cứ rời đi, tránh bị liên lụy.”
Giang Văn Sơn cười ha ha nói: “Có gì mà liên lụy hay không liên lụy chứ, Nhân tộc chúng ta và bọn chúng luôn là kẻ thù không đội trời chung.”
“Giữa tam tộc, gặp mặt là giết, ta cũng từng giết không ít người của bọn chúng.”
“Hơn nữa đội ngũ của công hội Già Lam chúng ta cũng đã hành động, hoàn toàn không sợ bọn chúng.”
Lâm Mặc Ngữ cũng không tiếp tục ngăn cản nữa: “Nếu đã vậy…”
Nói được nửa câu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía xa: “Thực ra hiện tại, các ngươi không cần phải đi nữa!”
Dưới ánh sáng của chiến trường Vĩnh Hằng, phía xa xuất hiện một điểm đen thật lớn.
Mỗi điểm đen là một con Ác Ma Vực Thẳm.
Tiếp đó, Lâm Mặc Ngữ nhìn về một hướng khác, nơi đó cũng xuất hiện một điểm đen lớn.
Còn có tiếng gầm rú đặc trưng của Long tộc truyền đến.
Một lượng lớn chức nghiệp giả Long tộc từ một hướng khác bay về phía này.
Giang Văn Sơn cũng nhìn thấy, hét lên: “Chuẩn bị chiến đấu!”
Xoát!
Một ánh sáng lạnh lóe lên, đao kiếm ra khỏi vỏ.
Các đội viên phía sau nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Những chức nghiệp giả này, từng động tác đều nhịp nhàng, tuân theo mệnh lệnh nghiêm ngặt.
Mỗi người vẻ mặt đầy nghiêm nghị, trong mắt tràn đầy ý chiến đấu.
Mặc dù giữ im lặng nhưng vẫn có thể nhìn ra được, ý thức chiến đấu của bọn họ cực kỳ mạnh mẽ.
Trong đội ngũ Chiến Vương Phụ Trợ đã bắt đầu tăng cường trạng thái, từng kỹ năng được sử dụng liên tục, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt.
Đội ngũ 18 người, nếu phối hợp đủ ăn ý có thể đối đầu với kẻ địch gấp nhiều lần.
Nhưng bây giờ bọn họ phải đối mặt còn nhiều hơn số lượng đó.
Dù cho biết rõ không đánh lại, cũng không sợ hãi, càng không bối rối.
Mỗi người đều cầm vũ khí trong tay, bình tĩnh ứng phó.
Ngay vào lúc này khí chất của quân nhân được thể hiện tối đa!
Giang Văn Sơn đã truyền tình hình ở đây ra ngoài.
Chỉ trong vòng 2 giây đã nhận được phản hồi.
Hắn ta trầm giọng nói: “Viện quân sẽ đến nhanh thôi, chúng ta có thể cầm cự được.”