Chương 518: Ngay cả Nguyên Thủy Phù Văn cũng có thể chắp tay nhường cho kẻ khác (2)
Một đội 6 người với cấp độ trên 50 nhanh chóng chạy đến.
Lâm Mặc Ngữ trầm giọng hét lên: “Dừng lại, tạm thời không thể tiến vào phó bản.”
Kỵ sĩ dẫn đầu cau mày, ánh mắt hắn ta lóe lên tia lạnh lùng nói: “Tiểu huynh đệ, chặn cửa phó bản là không phải phép rồi đó.”
Đồng đội của tên này cũng tỏ ra không hài lòng.
Mọi người đều là Nhân tộc nên kỵ sĩ cũng không làm quá.
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu nói: “Đúng là không đúng nhưng mà hiện tại không thể tiến vào.”
Sắc mặt của kỵ sĩ ngày càng khó coi, hắn ta vẫn muốn nói điều gì nữa thì đột nhiên đồng đội chọc hắn, nhỏ giọng nói: “Ngươi nhìn bên kia, đằng sau phó bản kìa.”
Kỵ sĩ nghe thấy bèn nhìn qua, vẻ mặt hắn ta đột nhiên thay đổi.
Đằng sau phó bản là những thi thể chất đống như một ngọn núi.
Tất cả đều là thi thể của Ác Ma Vực Thẳm và Long tộc.
Lúc này, không trung vang lên một tiếng huýt sáo, mấy con Ác Ma Vực Thẳm nhanh chóng lao tới.
Một Khô Lâu chạy tới bên người Lâm Mặc Ngữ, xách theo một thi thể ném ra ngoài.
Thi thể bay cao hàng trăm mét trên không trung giống như ám khí được phóng ra.
Sau đó ầm một tiếng, tất cả đều nổ tan tành.
Ác Ma Vực Thẳm bay qua lập tức ngã xuống.
Khô Lâu thuần thục lôi thi thể trở lại, chất đống phía sau phó bản.
Cả. quá trình quá thuần thục, thuần thục đến nỗi khiến người khác ớn lạnh.
Lâm Mặc Ngữ nhìn qua nói: “Hiện tại các ngươi thật sự không thể đi vào.”
Kỵ sĩ run rẩy nói: “Đã rõ, lão đại.”
Những Ác ma cấp 60 trở lên dễ dàng bị tiêu diệt trong nháy mắt.
Nếu kỹ năng này mà bị sử dụng trên người bọn họ thì kết quả chắc chắn cũng chẳng khác gì.
Bây giờ, bọn họ chả thèm tin Lâm Mặc Ngữ mới chỉ đạt cấp 31 đâu.
Chắc hẳn hắn đã sử dụng phương pháp đặc thù nào đó để ẩn giấu cấp độ của mình.
Đây nhất định là vị lão đại nào đó sắp đạt cấp 70.
Bằng không sao hắn dám đến đây chặn cửa chứ.
“Lão đại, chúng tôi qua bên kia đợi, khi nào có thể vào thì chúng tôi vào nhé.” Kỵ sĩ nói một câu rồi nhanh chóng dẫn người chạy qua một bên, không dám lại gần.
Trong nửa giờ tiếp theo, bọn họ đã được chứng kiến thế nào mới là chặn cửa đích thực.
Ác Ma Vực Thẳm cũng vậy mà Long tộc cũng thế.
Bất kể là kẻ nào, chỉ cần đến đây đều bị giết chết.
Có mấy tên may mắn chạy nhanh đã vội vàng trốn thoát.
Hầu hết đều bị giết chết.
Đống thi thể phía sau phó bản ngày càng chồng chất, hoàn toàn không thể che giấu được nữa.
Lâm Mặc Ngữ cũng lười che giấu, cứ chất đống ở đó.
Lại có thêm mấy đội chức nghiệp giả Nhân tộc đi tới nhưng đều bị Lâm Mặc Ngữ cản lại.
Bọn họ nhìn thấy đống thi thể bị chất thành núi, mỗi người đều im lặng, tiếp nhận lời đề nghị của Lâm Mặc Ngữ.
Không đồng ý cũng không được, dù có cho bọn họ thêm vài lá gan nữa thì họ cũng không dám tự ý xông vào.
Mấy đội Nhân tộc tụ tập lại, thảo luận với nhau, đồng thời phần lớn sự chú ý của họ đều dồn vào Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ thản nhiên đứng đó, trên người hắn tỏa ra sát khí dày đặc khiến người khác căm phẫn.
Một giờ sau, một tia sáng màu đỏ lóe lên từ bên trong phó bản, bắn thẳng lên trời.
Cùng lúc đó, dải ánh sáng luôn hướng về phía phó bản cũng tan biến trong không khí.
Trên mặt Lâm Mặc Ngữ lộ ra vẻ vui mừng, hắn nói: “Thành công rồi!”
Có người kêu lên: “Nguyên Thủy Phù Văn!”
Lúc này, những chức nghiệp giả Nhân tộc này mới hiểu vì sao Lâm Mặc Ngữ lại chặn cửa.
Hóa ra bên trong phó bản có Nguyên Thủy Phù Văn.
Vài phút sau, một đội ngũ cũng xuất hiện tại cửa phó bản.
Cố Trường Phong cảnh giác nhìn quanh nhưng hắn ta lại chẳng phát hiện ra Ác Ma Vực Thẳm và chức nghiệp giả Long tộc nào cả.
Lúc này hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Không chỉ có hắn ta, Lâm Mặc Hàm cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không có kẻ địch thì tốt, nếu không thì họ sẽ không tránh khỏi phải đánh một trận ác liệt.
“Tỷ, chúc mừng nhé!”
Đột nhiên, một giọng nói từ phía sau vang lên khiến Cố Trường Phong giật mình.
Quay đầu nhìn thì thấy Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Hàm kinh ngạc hỏi: “Tiểu Ngữ, sao ngươi vẫn chưa rời đi?”
Lâm Mặc Ngữ khẽ mỉm cười nói: “Ta giúp ngươi canh cửa, để không có người đến làm phiền.”
Lâm Mặc Hàm cảm thấy ấm lòng, đương nhiên nàng ấy hiểu ý nghĩa trong lời nói của Lâm Mặc Ngữ.
Dù sao nàng ấy cũng không thể chắc chắn 100% rằng sẽ lấy được Nguyên Thủy Phù Văn, chỉ là lần đầu tiên thì xác suất sẽ tương đối cao mà thôi.
Lâm Mặc Ngữ canh giữ cửa thế này để ngăn chặn người khác lấy được nó.
Lâm Mặc Hàm đột nhiên nghĩ tới gì đó, hỏi hắn: “Tiểu Ngữ, nãy giờ không có Ác Ma Vực Thẳm hay Long tộc đến đây sao?”
“Có một ít nhưng ta đã xử lý hết rồi.”