Chương 551: Địa Long Viễn Cổ: BOSS dạng suy yếu (3)
Lâm Mặc Ngữ đau đớn một hồi, vừa bổ sung thêm quân đoàn Vong Linh, lại phải chịu tổn thất rồi.
Nhìn thời gian, thời điểm này cách thời điểm phó bản Địa Tâm kết thúc vẫn còn 5 tiếng đồng hồ nữa.
Bọn họ đã tiến vào đây được gần 4 tiếng rồi.
“Nếu như có thể đánh thắng trong vòng nửa tiếng thì vẫn còn có thể cày thêm một lần nữa.”
Tính toán đầu tiên là ý muốn cày thêm một lần, tiếp theo là không muốn nhìn thấy Khô Lâu chiến sĩ chịu thêm bất cứ thiệt hại nào nữa.
Lâm Mặc Ngữ chủ động tham gia vào cuộc chiến.
Ngọn Lửa Linh Hồn trong tay đang bốc cháy hừng hực, rơi xuống trên người Địa Long Viễn Cổ.
Địa Long Viễn Cổ ngơ ngác một lúc, đôi mắt to lớn nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ ngây ra một chút, sao lại không có chút phản ứng nào, lẽ nào Ngọn Lửa Linh Hồn không có tác dụng?
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy điều này là không có khả năng, cho dù trước đây đối mặt với pháp sư Viêm Thần hay là gần đây chạm trán Loan Điểu Viễn Cổ.
Ngọn Lửa Linh Hồn của hắn vẫn luôn luôn không có đối thủ.
Không ngờ rằng lại nếm trải thất bại ở con Địa Long Viễn Cổ này.
Thiệt hại vẫn có, tuy nhiên Địa Long Viễn Cổ lại không có bất kỳ biểu hiện đau đớn nào.
“Không đúng, nó vẫn cảm nhận được đau đớn.”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ kinh ngạc, hắn thấy được sự tức giận trong mắt Địa Long Viễn Cổ.
“Cẩn thận!”
Lâm Mặc Ngữ kéo Mộc Tiêm Tiêm ra sau người, đồng thời bổ sung thêm một lớp Áo Giáp Hài Cốt cho cả hai.
Oa!
Một luồng Hỏa Diễm Long Tức đang phun về phía hai người.
Hơi nóng thiêu đốt, mang theo luồng khí hủy diệt, Áo Giáp Hài Cốt phát ra ánh sáng lấp lánh.
Ngay sau đó chân rồng nhấc lên, Chiến Tranh Giẫm Đạp lại sắp ập đến một lần nữa, ngay từ đầu đã không cho Lâm Mặc Ngữ cơ hội chạy trốn.
Một tiếng rầm vang lên, hai người cũng theo tiếng động đó mà bị đánh bay.
Áo Giáp Hài Cốt cũng theo đó mà vỡ vụn.
Lâm Mặc Ngữ phản ứng cực nhanh, trực tiếp bổ sung lại Áo Giáp Hài Cốt ở giữa không trung.
Đồng thời cũng không quên Mộc Tiêm Tiêm ở phía sau.
Lần này, khuôn mặt xinh đẹp của Mộc Tiêm Tiêm tái nhợt, hiển nhiên là đã bị thương.
Nàng ta không dùng Chuyển Giao Sát Thương, toàn bộ vết thương đều là thật.
Hai người văng ra xa hơn một trăm mét, nặng nề rơi xuống đất.
Lâm Mặc Ngữ đưa cho nàng ta vài bình thuốc Phục Hồi: “Ngươi chạy xa chút, khi nào ta gọi thì mới được sang đây.”
Mộc Tiêm Tiêm ừ một tiếng, cầm lấy bình thuốc chạy như bay.
Địa Long Viễn Cổ dĩ nhiên là chưa thỏa cơn giận, lao về phía Lâm Mặc Ngữ một lần nữa.
Mỗi sải chân của nó đều dài hơn mười mét, chỉ cần sau vài bước đã đến được trước mặt Lâm Mặc Ngữ.
Một chân nặng nề giẫm tới.
Lần này không phải là Chiến Tranh Giẫm Đạp mà chỉ đơn giản là một cái đạp bình thường.
Nhưng sức mạnh vẫn không thể nào xem thường được.
Ngọn gió khổng lồ ập xuống đầu, suy nghĩ của Lâm Mặc Ngữ vừa dao động, bên cạnh lập tức xuất hiện vài vị Vu Yêu tướng quân.
Vu Yêu tướng quân tuy không có sức chiến đấu nhưng trong tất cả vật triệu hồi của Lâm Mặc Ngữ, chúng là mạnh nhất
Cơ thể chúng cũng đủ cao, Lâm Mặc Ngữ lợi dụng Vu Yêu tướng quân chặn lại cú giẫm đạp của Địa Long Viễn Cổ.
Hai tay đồng thời giơ lên, nhắm vào lòng bàn chân của Địa Long Viễn Cổ.
Ánh sáng trắng lóe lên trên đầu ngón tay.
Luồng ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện, Răng Nanh Hài Cốt cũng theo đó mà xuất hiện.
Lâm Mặc Ngữ tay năm tay mười, hai tay đồng thời bắt đầu tấn công.
Không tới một giây, đã thi triển được sáu đợt Răng Nanh Hài Cốt trong một lần.
Ánh sáng trắng như tuyết.
Răng Nanh Hài Cốt bén nhọn xuyên qua lòng bàn chân của [Địa Long Viễn Cổ], xuyên thành những vết máu.
Địa Long Viễn Cổ rõ ràng đã chịu đau, phát ra tiếng gầm giận dữ.
Nhấc chân lên giẫm xuống lần nữa.
Cả cái chân rồng đang phát sáng, rõ ràng là đang sử dụng kỹ năng.
Kỹ năng: Chiến Tranh Giẫm Đạp!
Lần này Lâm Mặc Ngữ đã có chuẩn bị trước, không ngừng làm mới Áo Giáp Hài Cốt của mình.
Áo Giáp Hài Cốt hoàn hảo chặn đứng mọi đòn tấn công.
Lâm Mặc Ngữ chỉ tay về phía Địa Long Viễn Cổ.
Kỹ năng: Kịch Độc Tinh Hoàn Vĩ!
Địa Long Viễn Cổ đột nhiên bị bao phủ một màu xanh lá.
Ánh lửa bập bùng, kế đó là Ngọn Lửa Linh Hồn.
Gây hấn với nó, Lâm Mặc Ngữ lại trở thành bia đỡ đạn một lần nữa.
Địa Long Viễn Cổ bị Lâm Mặc Ngữ chọc cho tức điên, tất cả công kích đều nhắm về phía Lâm Mặc Ngữ.
Hoàn toàn không quan tâm gì đến Khô Lâu chiến sĩ và Khô Lâu pháp sư.
“Đánh đi!”
“Chặt nó ra.”