Chương 561: Bảo vệ Lâm Mặc Ngữ! (1)
Hơn nữa, hắn là chức nghiệp giả hệ pháp sư, có kỹ năng vật lý để làm gì cơ chứ.
Chẳng lẽ để hắn xông lên chém quái vật, chê Ngọn Lửa Linh Hồn không đủ mạnh sao? Răng Nanh Hài Cốt không đủ béo bở sao?
“Ta có hơi tò mò, nếu thuật Thu Tập Diện Rộng của ngươi, sử dụng lên Ác Ma Vực Thẳm và Long tộc, sẽ thu hoạch được gì.” Lâm Mặc Ngữ nói nhỏ.
Mộc Tiêm Tiêm lắc đầu: “Không biết, chưa từng thử.”
“Lát nữa nếu có cơ hội, ngươi có thể thử.”
“Được được!”
Lâm Mặc Ngữ nói nửa đùa nửa thật nhưng Mộc Tiêm Tiêm lại trả lời rất nghiêm túc.
Kể từ khi [Địa Long Viễn Cổ] rời đi,ánh sáng bên ngoài phó bản cũng biến mất.
Mọi thứ im lặng trở lại.
Những người bên ngoài đang đợi, ai ai cũng cực kỳ cảnh giác đề phòng.
Mãi cho đến khi không gian bắt đầu hơi méo mó, hai bóng người xuất hiện ở cửa phó bản.
“Bọn chúng ra rồi!”
“Ra tay!”
Giữa những tiếng la hét dữ dội, Ác Ma Vực Thẳm và Long tộc đồng thời ra tay.
Từ khi rời phó bản đến khi kết thúc truyền tống, ước chừng chỉ mới trôi qua hai giây.
Trong hai giây ngắn ngủi đã đủ để phát động một đợt tấn công.
Một điểm sáng nổ tung trên không trung, ngay lập tức một kết giới khổng lồ theo tiếng nổ đó phủ xuống, bao phủ tất cả mọi người trong đó.
Ác Ma Vực Thẳm rất giỏi trong việc tạo kết giới, chúng có kỹ năng cũng có đủ loại đạo cụ.
Bên trong kết giới, cho dù là bùa Truyền Tống ngẫu nhiên cấp cao cũng vô dụng.
Lâm Mặc Ngữ ắt phải chết, đây chính là sự đồng thuận đã đạt được của hai tộc.
“Bảo vệ Lâm Mặc Ngữ!”
Ngay khoảnh khắc bọn chúng ra tay, Giang Hán Sơn cũng gầm lên.
Hàng trăm chức nghiệp giả Nhân tộc đã sớm có sự chuẩn bị, không hề do dự xông lên.
Người xông lên đầu tiên chính là Giang Hán Sơn.
Hắn ta phát động kỹ năng công kích, dẫn đầu xông tới trước phó bản.
Kỹ năng: Phòng Thủ Diện Rộng!
Lá chắn kiên cố xuất hiện mang theo ánh sáng dịu nhẹ, chặn đứng đợt tấn công đầu tiên trước khi nó kịp xảy ra.
Thiên thạch cầu lửa khổng lồ từ trên trời rơi xuống, hơn nữa còn không chỉ có một viên.
Có hơn hai mươi vị pháp sư Long tộc có mặt tại đó, tất cả đều đồng loạt tấn công, uy lực của mỗi viên thiên thạch đều cực kì đáng sợ.
Mưa tên rơi xuống dày đặc, bao phủ một khu vực rộng lớn.
Ác Ma Vực Thẳm tung ra một lượng lớn sức mạnh vực thẳm, giống như hàng vạn thanh kiếm bắn vào nhau, gây ra một vụ nổ dữ dội.
Các chức nghiệp giả Nhân tộc với công kích bủa vây lao đến tấn công.
Các pháp sư và cung thủ đã phát động tấn công tầm xa, đánh thẳng vào ác ma và Long tộc.
Chỉ là lũ Ác Ma Vực Thẳm và Long tộc lại biết bay, Nhân tộc rơi vào thế bất lợi.
Giang Hán Sơn phải đối mặt với hàng trăm cuộc tấn công cùng một lúc, lá chắn vỡ vụn.
Lá chắn thứ hai lập tức xuất hiện, thay thế cho lá chắn trước đó của hắn ta.
Già Lam Dạ Vũ đến rồi, chỉ là chậm hơn hắn ta nửa giây.
Thiên thạch rơi xuống, lá chắn giữ vững chưa được một giây thì đã vỡ vụn.
Hai người nhìn nhau một cái, đồng thời đưa tấm khiên lên, lần lượt che chắn trước mặc Lâm Mặc Ngữ và Mộc Tiêm Tiêm.
Dù thế nào đi nữa cũng phải bảo vệ hai người họ.
Một luồng ánh sáng trắng chợt sáng lên từ trên người của hai người bọn họ.
Áo Giáp Hài Cốt xuất hiện, ngăn chặn mọi đòn tấn công.
Giọng nói của Lâm Mặc Ngữ vang lên: “Cảm ơn.”
Giang Hán Sơn cười ha ha: “Đều là việc ta nên làm.”
Hắn ta biết, chỉ cần hắn ta giúp Lâm Mặc Ngữ ngăn chặn đợt tấn công đầu tiên thì kết cục của trận chiến này đã được định đoạt.
Tuy nhiên, lũ Ác Ma Vực Thẳm và Long tộc lại không biết điều đó.
Bọn chúng vẫn đang kêu gào ầm ĩ.
“Hắn ra rồi, giết chết hắn.”
“Không thể để hắn mang Đại Địa Chi Tâm về.”
“Phải chết, không được tha cho bất cứ tên Nhân tộc nào ở đây, giết hết.”
Lâm Mặc Ngữ cười khẩy nói với Giang Hán Sơn: “Để hắn ta xuống.”
Giang Hán Sơn gật đầu, lập tức hét lớn: “Cấm Không!”
Vị pháp sư bóng tối trong đội của Giang Hán Sơn giơ cao cây pháp trượng, một chùm ánh sáng bắn ra nổ tung giữa không trung.
Vào ngay khoảnh khắc đó, khu vực Cấm Không được hình thành, lũ Ác Ma Vực Thẳm và Long tộc từ trên trời rơi xuống trong nỗi kinh hoàng.
“Không hay rồi, bọn chúng có pháp sư có kỹ năng Cấm Không.”
“Cấm Không thì làm sao, chúng ta rơi xuống đất rồi vẫn có đủ khả năng giết chết chúng.”
“Thời gian Cấm Không có hạn, nhiều nhất là một phút, mọi người không cần lo lắng!”
Hai tộc điên cuồng kêu gào, không hề sợ hãi chút nào.
Từng nhóm quân đoàn Vong Linh đột nhiên nối tiếp nhau xuất hiện trên mặt đất.
13 nhóm quân đoàn Vong Linh, tổng cộng 4290 Khô Lâu, xuất hiện mang theo sát ý hừng hực.
“Sao có thể nhiều đến vậy?”
“Sao hắn lại có nhiều vật triệu hồi thế, thế này quả thật là một quân đoàn luôn rồi.”
“Ta biết vì sao hắn có thể đánh nhanh như vậy, hoàn toàn là dựa vào số lượng để đẩy lùi.”
“Kiên trì lên, Cấm Không chỉ có một phút, chỉ cần kiên trì là sẽ ổn thôi.”
Đến bây giờ lũ Ác Ma Vực Thẳm và Long tộc mới hiểu ra được, Lâm Mặc Ngữ đã đánh phó bản như thế nào.