Chương 565: Nếu còn có lần sau thì không cần dùng đến con mắt này của ngươi nữa (3)
Đi mười ngày rồi mà vẫn chưa gặp được bí cảnh hay phó bản nào cả.
Ngược lại còn chạm phải mấy nhóm Long tộc và Ác Ma Vực Thẳm.
Đầu óc của cái đám Long tộc kia không được sáng suốt cho lắm nên nhanh chóng bị Lâm Mặc Ngữ lừa đến đây, trực tiếp tiêu diệt.
Ác ma thì rắc rối hơn một chút.
Mấy con Ác Ma Vực Thẳm nhìn thấy quân hàm Thượng tá một sao trên vai Lâm Mặc Ngữ thì liền bỏ chạy nhanh hơn bất kỳ ai, không dám dừng lại thêm một giây một phút nào.
Lâm Mặc Ngữ không thèm đuổi theo.
Trong mắt một số con Ác Ma Vực Thẳm thông minh, có thể đạt đến quân hàm Thượng tá thì căn bản đều đã dính đầy máu tươi của Long tộc và bọn chúng.
Đối với loại người này, vừa hận lại vừa sợ.
Dần dần, tin tức về Lâm Mặc Ngữ lan truyền khắp chiến trường Vĩnh Hằng.
Cho dù là Ác Ma Vực Thẳm hay Long tộc, còn có bên phía Nhân tộc đều biết rằng có một người như Lâm Mặc Ngữ tồn tại.
Thậm chí có Ác Ma Vực Thẳm đã truyền tin tức về thế giới Vực Thẳm.
Rất nhiều con ác ma trong thế giới Vực Thẳm cũng biết, ở chiến trường Vĩnh Hằng đã xuất hiện một tên ngoại tộc chỉ mới cấp 34 nhưng đã đạt đến Thượng tá một sao.
Nếu có thể giết được hắn, chắc chắn điểm quân công sẽ cực kì lớn.
Nhưng mà…
Ác ma không phải là đồ ngốc, không có ai muốn đi tìm đường chết cả.
Thế giới Vực Thẳm không phải chỉ có mỗi màu đen, khắp nơi đều có Hoả Diễm màu xanh đang rực cháy.
Trên không trung, loại sinh linh kỳ lạ được gọi là Vi Ma Quang Điểu vẫn đang bay lượn.
Khi bọn chúng bay sẽ phát sáng, mang lại ánh sáng cho thế giới Vực Thẳm.
Vi Ma Quang Điểu không phải là ác ma hay ma vật, chỉ là một sinh linh đơn giản sống trong thế giới Vực Thẳm mà thôi.
Số lượng bọn chúng rất nhiều, đếm không xuể, gần như tồn tại trên toàn bộ thế giới Vực Thẳm.
Cũng không có con ác ma nào bỏ công đi dày vò bọn chúng vì chẳng có lợi ích gì cả.
Bên ngoài cung điện lộng lẫy ở nơi ở của Mị Ma Vương, không gian vặn vẹo gợn sóng từng cơn, một ngọn Hoả Diễm khổng lồ nhảy ra từ trong bóng tối.
Một con mắt mở ra trong ngọn Hoả Diễm đó.
Ma Vương Liệt Diễm xuất hiện bên ngoài cung điện của Mị Ma Vương, giọng nói tràn đầy tức giận: “Mị Ma Vương, ra đây!”
Thanh âm mạnh mẽ vang lên, toàn bộ cung điện rung chuyển.
Bóng dáng Mị Ma Vương xuất hiện trên không trung, bộ dạng ngái ngủ mang theo sự tức giận: “Liệt Diễm, ngươi có biết hậu quả khi quấy rầy giấc ngủ của ta là gì không hả?”
Hỏa Diễm nảy lên kịch liệt, dường như có chút chùn bước.
Ma Vương Liệt Diễm vẫn cố gắng giữ mặt mũi: “Hậu quả thế nào kệ ngươi, ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã biết đến Lâm Mặc Ngữ ở chiến trường Vĩnh Hằng không?”
Mị Ma Vương ngáp: “Ta biết thì sao?”
Ma Vương Liệt Diễm nói: “Biết rồi sao ngươi không nói với ta, rõ ràng ngươi biết…”
Mị Ma Vương cười duyên dáng: “Buồn cười ghê, ta biết hắn ở chiến trường Vĩnh Hằng thì sao, sao phải nói với ngươi? Ngươi là gì của ta đây? Trừ khi người trải qua một đêm với ta thì chuyện về người nào ta cũng sẽ kể cho ngươi nghe.”
Hỏa Diễm càng nảy lên mạnh hơn, Ma Vương Liệt Diễm lùi một trăm mét về phía sau.
Mị Ma Vương cười xinh đẹp: “Với cái gan cỏn con này mà còn dám đến chọc ta, lần này bổn vương tha thứ cho ngươi, nếu còn có lần sau thì ngươi không cần dùng đến con mắt đó nữa đâu.”
Sự tức giận dâng tràn bên trong con mắt khổng lồ, thế nhưng nó lại không dám phản bác.
Mặc dù cả hai đều là sự tồn tại cấp Ma Vương nhưng Ma Vương Liệt Diễm biết rằng mình không so được với Mị Ma Vương.
Nếu một khi thật sự đánh nhau, con mắt này của nó chắc chắn sẽ không còn giữ lại được.
Nhưng dù thế nào đi nữa thì nó vẫn cần giữ thể diện một chút.
Ma Vương Liệt Diễm quyết liệt nói: “Nếu ngươi đã biết Lâm Mặc Ngữ ở chiến trường Vĩnh Hằng, vì sao không phái người đi giết hắn?”
Mị Ma Vương cười xinh đẹp: “Sao ngươi biết ta không phái người đi giết hắn? Ngay cả Xích Nguyệt Ác Ma và Hỏa Linh Vực Thẳm ta cũng đã điều động đến tìm hắn nhưng rốt cuộc vẫn không thể giết được.”
“Cũng không phải là ngươi không biết quy tắc của chiến trường Vĩnh Hằng, nếu có bản lĩnh thì ngươi tự ra tay đi, đến tìm ta làm gì.”
Ma Vương Liệt Diễm trầm giọng nói: “Ta muốn biết thông tin về Lâm Mặc Ngữ.”
Đương nhiên là Mị Ma Vương biết nó muốn biết thêm thông tin gì.
Chẳng phải là một số thông tin về kỹ năng, thuộc tính của Lâm Mặc Ngữ để tìm ra nhược điểm sao.
Mặc dù Mị Ma Vương coi thường nó nhưng cũng đều là ma vương như nhau, cũng phải chừa cho nó chút mặt mũi.
Mị Ma Vương ném một tảng đá đen vào người nó: “Thông tin ngươi muốn đều ở trong đó.”
“Ta đi ngủ tiếp đây. Ta cảnh cáo ngươi tốt nhất là đừng đến quấy rầy ta nữa, nếu không ta sẽ cho ngươi biết tay.”
Nói xong, Mị Ma Vương tan biến vào không trung.
Ma Vương Liệt Diễm cầm tảng đá màu đen, đến cả rắm cũng không dám thả, phụt một cái biến mất ngay lập tức.