Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 598 - Chương 598: Hai Chữ Cảm Ơn Thật Quá Nhẹ Nhàng, Quân Lệnh Như Sơn (2)

Chương 598: Hai chữ cảm ơn thật quá nhẹ nhàng, quân lệnh như sơn (2)
“Lâm huynh đệ.” Bên cạnh vang lên một giọng nói.

Lâm Mặc Ngữ ngoảnh đầu lại nhìn, khẽ mỉm cười: “Chào Thạch đại ca.” Thạch Hưng An và Lương Nguyệt cùng nhau đi tới.

Lâm Mặc Ngữ thấy hai người bọn họ tay trong tay thì không thể giấu được nụ cười: “Chúc mừng nha.”

Người đại tỷ Lương Nguyệt này hiếm khi đỏ bừng mặt.

Hai người họ vốn đã có ý với nhau từ lâu, chỉ là mãi không có ai chịu chọc thủng lớp giấy mỏng này, lần này cũng coi như thật sự đã thành đôi rồi.

Lương Nguyệt hỏi: “Y Y đâu?”

Lâm Mặc Ngữ trả lời: “Nàng được gia tộc sắp xếp đi đặc huấn rồi, hai tháng nay ta cũng chưa gặp nàng.”

Thạch Hưng An nói: “Lâm huynh đệ, khoảng thời gian này ngươi đã đi đâu vậy, sao ta không thể liên lạc được với ngươi?”

“Bị lão sư sắp xếp đi chiến trường Vĩnh Hằng một chuyến, vừa hay ta có thứ này muốn cho ngươi.”

Thời điểm hiện tại, Thạch Hưng An đã đạt đến cấp 34, tuy nhiên vẫn còn cách chuyển chức lần hai cấp 40 không ít.

Nhưng mà Lâm Mặc Ngữ vẫn dự định đưa đồ cho hắn ta từ sớm.

Coi như là quà mừng hắn ta và Lương Nguyệt đã ở bên nhau.

Lâm Mặc Ngữ đưa bọn họ tới quân khu, tìm một nơi không người.

Thạch Hưng An có chút tò mò: “Sao phải cẩn thận vậy?”

Lương Nguyệt thận trọng hơn, vỗ nhẹ vào người Thạch Hưng An, nói: “Cái đồ đầu gỗ nhà ngươi yên lặng một chút đi, Lâm huynh đệ cẩn thận như vậy chắc chắn là có lý do.”

Thạch Hưng An ồ một tiếng, không nói nữa.

Lâm Mặc Ngữ lấy ra Đại Địa Chi Tâm và Đại Địa Bảo Thạch rồi đưa cho Thạch Hưng An.

Nhìn thấy hai vật phẩm này, hơi thở của Thạch Tinh An đột nhiên trở nên gấp gáp.

Đôi mắt ánh lên vẻ khó tin, toàn thân hắn ta run lên vì kích động.

“Lâm huynh đệ, thứ này là cho ta sao?” Giọng Thạch Hưng An run run.

Đối với hắn ta mà nói, thứ này quả thực là bảo vật vô giá.

Thăng hoa chức nghiệp khi chuyển chức lần hai, chính là lý tưởng của hắn ta.

Một khi Thánh kỵ sĩ thăng hoa chức nghiệp, họ sẽ trở thành chức nghiệp cấp huyền thoại, Thánh Quang kỵ sĩ.

Nhưng giới hạn cũng chính là Thánh Quang kỵ sĩ.

Loại chức nghiệp giả cấp huyền thoại lên từ thăng hoa chức nghiệp, không thể tiếp tục thăng lên chức nghiệp cấp huyền thoại trung đẳng, thậm chí là chức nghiệp cấp huyền thoại cao đẳng.

Cũng không quá giống chức nghiệp cấp huyền thoại được thức tỉnh tự nhiên.

Về thuộc tính cũng có khoảng cách tự nhiên.

Lúc đó, Thạch Hưng An rất ngưỡng mộ Thánh Quang kỵ sĩ Châu Lạc Thánh.

Nhưng hắn ta cũng biết, cả đời hắn ta cũng không thể đuổi kịp Châu Lạc Thánh, nhiều nhất cũng chỉ có thể tiệm cận.

Nhưng bây giờ Lâm Mặc Ngữ đã mở ra con đường dẫn tới kỵ sĩ bản Thiên Hoa ngay trước mặt hắn ta.

Làm sao Thạch Hưng An có thể không kích động?

Đây là Đại Địa Kỵ Sĩ đó, chức nghiệp che giấu thực sự.

Bản Thiên Hoa kỵ sĩ là đỉnh cao thực sự, là sự tồn tại còn lợi hại hơn chức nghiệp cấp huyền thoại cao cấp.

Lịch sử Nhân tộc từng chứng kiến sự xuất hiện của những Đại Địa Kỵ Sĩ đến từ hư không, tạo ra hết kỳ tích này tới kỳ tích khác.

Chỉ cần có Đại Địa Kỵ Sĩ trên chiến trường, Nhân tộc sẽ bất khả chiến bại!

Tín ngưỡng này đã hoàn toàn ăn sâu vào tâm trí, vào tiềm thức của mỗi vị chức nghiệp giả.

Lương Nguyệt cũng vô cùng kích động, không kém gì Thạch Hưng An.

Nhưng nàng ta phản ứng nhanh hơn: “Đồ ngốc, mau cất đi, đừng để người ta nhìn thấy.”

Đại Địa Chi Tâm, Đại Địa Bảo Thạch, tất cả đều là bảo bối hàng đầu.

Hơn nữa, khi kết hợp với nhau, chúng lại càng có giá liên thành hơn.

Thạch Hưng An vội cất chúng đi và liên tục nói: “Lâm huynh đệ, ân huệ lớn như vậy, ta không biết nên nói gì, hai chữ cảm ơn thật quá nhẹ nhàng…”

Lâm Mặc Ngữ đáp: “Khi ngươi chuẩn bị chuyển chức lần hai nhớ liên lạc với ta, lão sư của ta sẽ giúp ngươi tăng xác suất thăng hoa chức nghiệp.

Nếu muốn trở thành Đại Địa Kỵ Sĩ, thăng hoa chức nghiệp chính là nền tảng.

Thạch Hưng An không hề nghi ngờ lời nói của Lâm Mặc Ngữ: “Lâm huynh đệ, lão sư của ngươi là…”

“Bạch Thần.” Lâm Mặc Ngữ không giấu giếm.

Cả người Thạch Hưng An run lên, Lương Nguyệt cũng kinh ngạc lấy tay che miệng.

Không thể ngờ, Bạch Thần vang danh hiển hách lại là lão sư của Lâm Mặc Ngữ.

Nghĩ lại cũng đúng, ngoại trừ Bạch Ý Viễn ra thì làm gì còn ai xứng làm lão sư của Lâm Mặc Ngữ nữa.

Thạch Hưng An nhớ kỹ những lời Lâm Mặc Ngữ nói: “Tới lúc đó, ta nhất định sẽ tới làm phiền ngươi, huynh đệ.”

Lâm Mặc Ngữ cười lớn: “Được.”

Thạch Hưng An hạ quyết tâm, muốn thăng cấp càng nhanh càng tốt.

Muốn nhanh chóng chuyển chức lần hai, hy vọng có thể trở thành Đại Địa Kỵ Sĩ.

Trong ký ức của hắn ta, Nhân tộc đã gần một trăm năm nay không có Đại Địa Kỵ Sĩ rồi.

Hắn ta muốn trở thành Đại Địa Kỵ Sĩ đầu tiên sau trăm năm.
Bình Luận (0)
Comment