Chương 605: Lâm Mặc Ngữ điên rồi, một người đối đầu với một quân đoàn (2)
“Ha ha ha ha!”
“Cuối cùng vẫn là ta chiến thắng!”
Trương Thiên cười vang, lần tranh tài này, ông ta người chiến thắng cuối cùng.
Cũng như lời ông ta đã nói, chỉ có khoảnh khắc thuyền chiến của Long Tộc phát động đòn tấn công mới có cơ hội đánh tan đối phương.
Ông ta đã làm được rồi.
Cho dù đây là lần đầu tiên giao đấu với thuyền chiến vây thành của Long Tộc nhưng ông ta vẫn tìm ra được chỗ sơ hở của đối phương.
Trận Pháp sư chính là như thế, tìm ra được nhược điểm của kẻ thù từ những chỗ rất nhỏ.
Ông ta thắng rồi, mặc dù phải trả giá để đánh đổi.
Vòng bảo vệ của pháo đài số 6 đã bị vỡ, tạm thời không thể phục hồi được.
Tiếp đó chính là thời khắc mà quân đội Thần Hạ đánh giáp lá cà với quân đoàn Á Long.
Ông ta kích hoạt trận pháp thêm lần nữa trong tiếng cười vang, dùng hết sức mạnh còn lại: “Cấm Không!”
Pháo đài vừa nãy còn ảm đạm đã lại sáng lấp lánh lên lần nữa.
Vầng sáng khổng lồ lấp lánh trên không trung, chu vi tầm trăm kilomet, trở thành khu vực Cấm Không.
Không cần pháp sư thần cấp, cũng không cần kỹ năng đặc thù.
Trận Pháp sư có thể tận dụng trận pháp, hình thành khu vực Cấm Không vô cùng to lớn.
Lấy đi năng lực Bay Lượn của tất cả chủng tộc khiến bọn họ mất đi lợi thế về bay lượn.
Á Long đang cưỡi từ trên không trung rơi xuống, Long Tộc đã đoán được điểm này từ trước, bọn chúng không hề hoang mang.
Chúng nó vừa rơi xuống đất đã bắt đầu phát động công kích.
Quân đoàn Á Long có hơn vạn người, chỉ vẻn vẹn kỵ sĩ Á Long dẫn đầu đang xông tới cũng đã có gần ngàn người rồi.
Phía sau lưng bọn chúng là cung thủ, pháp sư, cuối cùng là Trị Liệu sư.
Ở phía sau cùng của quân đoàn Á Long, có một người hoàn toàn không xông tới cùng bọn chúng.
Đó là hỗ trợ của cả nhánh quân đoàn, tương tự với chức nghiệp giả của quân đội Bá Chủ, phụ trách trạng thái của cả nhánh đội ngũ.
Đại quân của Long Tộc hợp thành ma trận vuông, ngay ngắn chỉnh tề, uy thế đáng kinh ngạc.
Sát ý tỏa ra nối liền trời đất nhưng thực chất giống như là chèn ép tới.
Đã hơn ngàn năm rồi Long Tộc không có đặt chân tới chiến trường Nguyên, bọn chúng muốn nhân trận chiến này bộc lộ hết sức mạnh của mình.
Đánh bại Nhân tộc, thuận lợi tiến vào chiếm giữ chiến trường Nguyên.
Bước kế tiếp sẽ lấy chiến trường Nguyên làm căn cứ, liên tục phát động tấn công về phía Nhân tộc và Vực Thẳm.
Báo thù cho mũi tên uất hận của ngàn năm về trước.
Trong mắt của mỗi một binh sĩ Long Tộc đều chứa đằng đằng sát ý, hiện giờ vòng bảo vệ của pháo đài đã bị phá, sắp nghênh đón trận chiến chính thức.
Lâm Mặc Ngữ quan sát, nhẹ giọng nhẩm tới: “Một nhóm người là một đội.”
“Mỗi đội có 3 tên kỵ sĩ, cung thủ, pháp sư và trị liệu.”
“Phương thức lập đội có lợi cho chúng ta ra vào.”
“Ba tên Trị Liệu sư, cộng thêm sinh mệnh lực mãnh liệt của Long Tộc khiến năng lực chiến đấu liên tục của đội ngũ trở nên vô cùng mạnh mẽ.”
“Bọn chúng không phân biệt chức nghiệp cao hay thấp, chỉ phân biệt huyết thống mạnh hay yếu. Điểm này khác với Nhân tộc chúng ta.”
Trong quãng thời gian Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ, quân đoàn Á Long đã tiến gần hơn.
Nghê Tuấn vung Kiếm Ma Pháp lên, tung ra trạng thái cuối cùng trước khi cuộc chiến bắt đầu.
[Kỹ năng: Nâng Cao Sĩ Khí]
[Nâng Cao Sĩ Khí: Ném đi sợ hãi, tăng cường ý chí chiến đấu. Trong vòng 10 phút, phòng ngự lực tăng lên 30%, công kích lực tăng lên 30%.]
Tất cả Nhân tộc đều đã chuẩn bị kỹ càng.
Cửa thành mở rộng, nhóm quân đội đầu tiên đã lao ra ngoài thành, bày thế trận sẵn sàng chờ đón quân địch.
Trên tường thành, cung thủ và pháp sư cũng chuẩn bị kỹ càng.
Lúc này, Lâm Mặc Ngữ từ trên tường thành bỗng nhảy xuống một cái, trực tiếp ra tới ngoài thành, xuất hiện ở phía trước quân đội của Nhân tộc.
Sau lại như tản bộ mà đi về phía của đại quân Long Tộc.
Nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ hành động như thế, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không hiểu hắn muốn làm gì.
“Hắn muốn làm gì thế?”
“Tên này bị điên rồi sao?”
“Hắn nghĩ không thông muốn tìm đường chết sao?”
“Phía đối diện chính là quân đoàn Long Tộc đó, quân đoàn vạn người đó, một mình hắn tiến tới thì có thể làm gì được?”
“Điên rồi, cái tên này đúng là điên rồi.”
“Quầng sáng thiên tài khiến hắn mất trí rồi, cái tên tự cho mình là giỏi.”
Có người ở phía sau gọi Lâm Mặc Ngữ bảo hắn quay trở về.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn cứ đi về phía trước.
Nghê Tuấn đứng trên đài chỉ huy cũng ngẩn người ra đó, lẩm bẩm: “Hắn đang muốn làm gì thế?”
Trương Thiên lắc đầu, bày tỏ mình cũng không rõ.
Nghê Tuấn trầm giọng nói: “Trước khi chuyển thức lần ba thì dù sức mạnh của một người có lợi hại thế nào cũng không thể đối đầu với quân đoàn được, tên này không phải là điên rồi đó chứ. Không được, ta phải gọi hắn quay trở lại.”