Chương 607: Chứng kiến yêu quái ra đời (2)
Bọn Khô Lâu cũng như vậy, bây giờ có Liên Kết Triệu Hồi Sinh Mệnh, tổn thương đi kèm với thừa hưởng, khôi phục cũng như vậy.
Trước màn thuật Trị Liệu này, Vu Yêu tướng quân đã biến thành nhân vật giống như quân đoàn Bá Chủ.
Mỗi lần trị liệu của mỗi vị Vu Yêu tướng quân đều có tác dụng lên tất cả những vật triệu hồi, cũng bao gồm cả chính nó.
Mười lăm Vu Yêu tướng quân liên tục tiến hành trị liệu, muốn giết chết bọn nó quả thật không dễ dàng.
Nhóm Khô Lâu chiến sĩ đỡ lấy đòn tấn công, toàn bộ lao ra dưới ánh sáng rực rỡ của thuật Trị Liệu.
Từ trong trận nổ, kỹ năng của Khô Lâu pháp sư cũng không ngừng bay ra đánh về phía Long Tộc.
“Vậy mà hắn lại chịu được kìa!”
“Khó mà tin được.”
“Sao hắn có thể mạnh như vậy?”
“Hắn thực sự là cấp 35 sao? Ta thấy còn hơn cả cấp 75 nữa đó.”
Không ai dám tin vào những chuyện xảy ra trước mắt mình.
Cảm giác hình như cục diện của trận đại chiến này đã thay đổi rồi.
Bọn họ vốn dĩ nên phải chém giết, tắm máu trên chiến trường, giờ phút này lại bỗng biến thành người đứng xem.
Khô Lâu chiến sĩ và kỵ sĩ Long Tộc lao vào nhau đầy mãnh liệt.
Long Tộc cũng có Trị Liệu sư, lại còn là cấp bậc rất cao, thuật Trị Liệu rất mạnh.
Khô Lâu chiến sĩ bùng nổ kỹ năng dồn dập vậy mà lại không thể lập tức giết hết đối phương.
Đội ngũ 800 nhánh, kỵ sĩ Long Tộc có hơn 2400 tên, dù số lượng không bằng Khô Lâu chiến sĩ nhưng cũng không thua kém là bao.
Kỵ sĩ Long Tộc phối hợp cùng với nhau, tiến lùi rất có trình tự, lực chiến đấu tổng thể cũng không hề thua kém Khô Lâu chiến sĩ.
Nhất là sự kết hợp của cung tiễn thủ và pháp sư ở phía sau.
Lâm Mặc Ngữ biết, nếu như không có thiên phú mới là Liên Kết Triệu Hồi Sinh Mệnh này, quân đoàn Vong Linh của hắn sẽ không đánh thắng đối phương.
Thuật Trị Liệu không ngừng xuất hiện trên người của kỵ sĩ Long Tộc, vết thương của bọn nó cũng đã được chữa trị nhanh chóng.
Trước tình huống không có cách nào hình thành được trạng thái vây đánh, Khô Lâu không thể nào giết được bọn nó.
Tương tự như thế, có Vu Yêu tướng quân tồn tại thì đối phương cũng không giết được Khô Lâu chiến sĩ.
Trên chiến trường, âm thanh tấn công vang dội.
Chiến sĩ Long Tộc thi thoảng còn hô lên mấy tiếng nhưng Khô Lâu chiến sĩ lại im hơi bặt tiếng.
Vang bên tai đều là tiếng mũi tên sắc nhọn gào thét, tiếng pháp sư nổ vang.
Hai bên rơi vào giằng co.
Lâm Mặc Ngữ chau mày, biết rõ chỉ dựa vào như thế thì không đánh hạ được đối phương.
Suy cho cùng vẫn là do cấp bậc của bản thân không đủ.
“Nếu như có thể tạo ra một bộ thi thể, vậy thì dễ xử lý rồi.”
“Đã vậy thì chỉ có thể…”
Bỗng nhiên, tất cả mọi người đều đồng loạt nhận ra Lâm Mặc Ngữ đã rút khỏi quân đoàn.
Nghê Tuấn trầm giọng nói: “Sao hắn lại rút khỏi quân đoàn rồi, hắn muốn làm gì thế?”
Trương Đình đảo tròng mắt một vòng, đã đoán được chuyện gì xảy ra: “Đám Long Tộc này, cộng hết lại có bao nhiêu quân công?”
Nghê Tuấn không hề nghĩ ngợi bèn đáp: “Khoảng chừng 2000 vạn.”
Tiếp đó, hắn ta bỗng trợn tròn hai mắt: “Ý ngươi là, Lâm Mặc Ngữ muốn giết hết đám Long Tộc này?”
Trương Đình cười ha hả: “Chứ còn sao nữa? Ngoài chuyện đó ra, ngươi còn có thể tìm được lý do nào khác sao?”
Nghê Tuấn thoáng rùng mình: “Chà, nếu như chuyện này thành công sẽ lên thẳng Thần Tướng rồi.”
10 vạn quân công là Thượng tá, tiếp đó cứ 100 vạn quân công nữa sẽ được tăng lên 1 sao.
1000 vạn quân công thì chính là Thần Tướng.
Cứ 1 trăm triệu quân công nữa thì sẽ được tăng lên 1 sao.
Nếu như có thể tiêu diệt toàn bộ nhánh quân đội này sẽ có thể thu được tầm khoảng 2000 vạn quân công.
Đủ cho Lâm Mặc Ngữ trở thành Thần Tướng.
Mặc dù không có sao nhưng Thần Tướng chính là Thần Tướng.
Địa vị cao quý.
Toàn bộ đế quốc Thần Hạ, thậm chí là cả Nhân tộc, số lượng Thần Tướng cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nghê Tuấn nói tới: “Thần tướng cấp 35, tương lai này có hơi viển vông.”
Trương Thiên lắc đầu: “Chắc là cấp 36, thậm chí là cấp 37. Đám Long Tộc này không chỉ có quân công, còn có lượng lớn kinh nghiệm, còn điểm cống hiến của học viện Hạ Kinh nữa.”
Lúc này Nghê Tuấn mới nhớ lại, Lâm Mặc Ngữ còn là một học trò của học viện Hạ Kinh, học viên mới của hôm nay.
Trong lúc nhất thời, hắn ta cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Khắp cả người đều cảm thấy không được khoẻ cho lắm.
Lâm Mặc Ngữ rút khỏi quân đoàn, quả thật hắn ta đã nghĩ tới khía cạnh này.
Hắn cũng đâu phải là kẻ ngốc, một mình giết nhiều kẻ địch như vậy, sau đó lại chia kinh nghiệm và quân công với mọi người.
Cho dù hắn được chia nhiều một chút thì cũng có thể nhiều hơn được bao nhiêu.
Chi bằng rút khỏi quân đoàn, tự mình độc chiếm.
“Nếu như ta trở thành Thần Tướng, lúc về có khi sẽ khiến lão sư giật mình.”
Lâm Mặc Ngữ cười hà hà, triển khai phù văn trên mu bàn tay sáng lấp lánh.
[Kỹ năng: Cường Binh!]