Chương 614: Nếu kẻ nào dám nói lung tung thì đánh hắn ta (2)
“Chắc chắn Triệu Hồi sư sẽ có biện pháp xử lý chuyện này, khi về phải hỏi lão sư mới được.”
Vài tiếng sau, Nghê Tuấn truyền tin tức đến, trận chiến đã kết thúc.
Long Tộc vẫn không thể đánh hạ bất kỳ một pháo đài nào, cuối cùng cũng lần lượt rút lui.
Theo tin tức mới nhất, Long Tộc không chỉ phát động tấn công vào hầu hết các pháo đài lớn của Nhân tộc.
Cùng lúc đó, một cuộc tấn công khác cũng được phát động ở Vực Thẳm.
Tại cửa vào Vực Thẳm, Long Tộc đã phái đến một đội quân hùng mạnh đang điên cuồng giao chiến với Ác Ma Vực Thẳm.
Cả hai bên đều gây ra thương vong không hề nhỏ.
Cuối cùng, Long Tộc lui binh về và dựng doanh trại tại một nơi hẻo lánh trên chiến trường Nguyên.
Bọn chúng dùng cách này để tuyên bố rằng chúng đã chính thức trở lại.
Lâm Mặc Ngữ trở về Tiểu viện Bạch Thần.
Hắn phát hiện Bạch Ý Viễn không có ở đây.
Chỉ có một mình Mạnh An Văn đang nằm nhắm mắt.
Thoạt nhìn rất nhàn nhã.
Mỗi lần Lâm Mặc Ngữ tới đây, hắn đều nhìn thấy Mạnh An Văn nằm với tư thế ấy, gần như không có sự thay đổi.
Giống như là mọc rễ ở đó vậy.
“Mạnh tiền bối, lão sư đến pháo đài số 9 rồi sao?” Lâm Mặc Ngữ rót trà mời Mạnh An Văn.
Mạnh An Văn khẽ mở mắt, hai mắt bỗng toả sáng: “Sao ngươi… đã trở thành Thần Tướng rồi?”
Lâm Mặc Ngữ kể lại hết một lượt những gì đã xảy ra trong pháo đài số 6.
Mạnh An Văn có chút bất ngờ: “Một mình ngươi tiêu diệt hết cả vạn người trong quân đoàn Á Long, lại còn khiến cho chiến tướng Long Tộc tự bạo.”
“Ngươi quả thực có tư chất để trở thành Thần Tướng.”
Lâm Mặc Ngữ nghe được một chút ý tứ đặc biệt từ giọng điệu của Mạnh An Văn.
Thay vì suy đoán linh tinh, hắn thẳng thắn hỏi: “Vãn bối có vấn đề gì, xin Mạnh tiền bối chỉ bảo.”
Mạnh An Văn khẽ nói: “Ngươi đã từng nghĩ qua chưa, nếu không có quân đoàn Vong Linh cũng không có thêm kỹ năng Nguyên Thuỷ Phù Văn, vậy thì năng lực chiến đấu của ngươi cũng chẳng còn bao nhiêu.”
Lâm Mặc Ngữ ước tính một chút: “Không đến 20%.”
Mạnh An Văn nói: “Ta biết, ngươi nhất định nghĩ rằng nếu Triệu Hồi sư không có thú triệu hồi thì ngay cả 10% năng lực chiến đấu cũng không thể đạt được, đúng không?”
Lâm Mặc Ngữ thầm gật đầu, chẳng lẽ không đúng sao?
Mạnh An Văn cười ha ha: “Điều đó chỉ nhắm được vào những Triệu Hồi sư phổ thông thôi, là Triệu Hồi sư thực sự ưu tú, cho dù không có thú triệu hồi thì vẫn có thể đạt được 80%, thậm chí là 90% năng lực chiến đấu.”
“Tất nhiên, bây giờ nói với ngươi những điều này vẫn còn quá sớm, có nhiều thứ phải chờ đến khi ngươi chuyển chức lần ba thì mới có thể nắm vững được.”
“Tuy nhiên, bây giờ ngươi có thể học tập trước một chút, để xem nếu như không có thú triệu hồi, liệu ngươi sẽ chiến đấu như thế nào?”
“Cụ thể như nào thì chờ khi lão sư của ngươi trở về ắt sẽ dạy ngươi, ta sẽ không vượt quyền mà chỉ dạy.”
“Tạ ơn Mạnh tiền bối.” Lâm Mặc Ngữ chân thành cảm ơn, đồng thời châm trà cho Mạnh An Văn.
Dù sao Mạnh An Văn cũng không phải lão sư của hắn, với thân phận của hắn ta lại chịu ngồi nói với hắn chuyện này thì đã không tệ rồi.
Chờ một lúc, Bạch Y Viễn vẫn chưa về.
Mạnh An Văn bỗng cười, hỏi: “Lâm tiểu tử, ngươi có muốn biết tiểu nữ bằng hữu của ngươi đang ở đâu không?”
Lâm Mặc Ngữ “ừm” một tiếng: “Có, ta đi hỏi lão sư nhưng lão sư không nói.”
Trong mắt Mạnh An Văn lộ ra ý vui đùa: “Ta cũng sẽ không nói với ngươi nhưng ta có thể cho ngươi nhìn thử.”
Nói xong, hắn ta nhẹ nhàng búng tay, trước mặt Lâm Mặc Ngữ lập tức xuất hiện một hình ảnh.
Trong hình ảnh, Ninh Y Y đang chiến đấu với một con quái vật.
Lâm Mặc Ngữ chưa bao giờ nhìn thấy con quái vật này, thân hình Ninh Y Y linh hoạt, không ngừng luồn lách quanh quái vật.
Con quái vật có tốc độ rất nhanh, lực tấn công cũng cực kỳ mạnh.
Chỉ cần một đấm đơn giản cũng khiến mặt đất lõm thành một cái hố, kèm theo cả năng lượng bùng phát dữ dội.
Lâm Mặc Ngữ không khỏi có chút lo lắng.
Trong chốc lát năng lượng sắp tới gần, cơ thể Ninh Y Y hơi vặn vẹo khẽ run, năng lượng xuyên qua cơ thể nhưng nàng lại không bị chút thương tổn gì.
Mạnh An Văn nhìn biểu cảm có chút khẩn trương của Lâm Mặc Ngữ, cười ha ha giải thích: “Đây là kỹ năng của Y Y, Sát Na.”
“Trong nháy mắt có thể khiến cho bản thân rơi vào trạng thái đặc thù, né được tất cả các đòn tấn công chỉ trong tích tắc.”
“Kỹ năng này có thể kích hoạt trong khoảng thời gian rất ngắn mà thời gian sử dụng cũng chỉ trong chốc lát nên được gọi là Sát Na.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu.
Ninh Y Y vô cùng linh hoạt, đùa giỡn con quái vật trong lòng bàn tay.
Hai thanh chủy thủ trái phải đều phi ra, chém lên cơ thể quái vật hết vết thương này đến vết thương khác.