Chương 645: Hôm nay đến phiên ta tàn sát thành (2)
Hai bên tiến hành tấn công lẫn nhau từ xa vài trăm mét.
Nhất thời ai cũng không làm gì được ai.
Mặc dù lực tấn công của Ma Kiếm Vực Thẳm rất lớn nhưng muốn đánh chết quân đoàn Vong Linh thì còn lâu mới được.
“Nếu có kỹ năng cấm bay thì tốt rồi.”
“Hoặc là biết bay cũng được!”
Không có kỹ năng cấm bay, cũng không biết bay.
Đây là điểm yếu lớn nhất trước mắt của Lâm Mặc Ngữ.
Dường như một số ác ma còn sống sót cũng phát hiện ra điều này, bắt đầu học Ma Kiếm Vực Thẳm, tiến hành tấn công ở cự ly xa.
Năng lượng Vực Thẳm biến thành từng tia ánh sáng màu đen, đánh về phía quân đoàn Vong Linh.
Đòn tấn công của chúng rất yếu, không thể so được Ma Kiếm Vực Thẳm.
Ngay lập tức chúng bị Lâm Mặc Ngữ coi nhẹ.
Ánh mắt của Lâm Mặc Ngữ thâm trầm, bỗng nhiên quân đoàn Vong Linh bắt đầu chuyển động.
Hai bên giằng co như vậy không hề có ý nghĩa.
Toàn bộ quân đoàn Vong Linh đỡ lấy đòn tấn công của Ma Kiếm Vực Thẳm, vòng qua hồ nước, tiến về đám ác ma.
Bởi vì đám ác ma đều tới từ phía bên kia nên Lâm Mặc Ngữ muốn đi qua xem thử bên đó có cái gì.
Đòn tấn công của Ma Kiếm Vực Thẳm bị Lâm Mặc Ngữ coi thường.
Một chút sát thương như vậy hoàn toàn không gây ra mối đe dọa nào cho quân đoàn Vong Linh.
Thấy Lâm Mặc Ngữ coi thường đòn tấn công của chúng, Ma Kiếm Vực Thẳm sững sờ tại chỗ.
“Đây thật sự là Nhân tộc à? Sao ta có cảm giác như là BOSS siêu thế giới vậy.”
“Là công kích của chúng ta quá yếu sao?”
“Không phải đâu, là Khô Lâu của hắn quá mạnh, có lẽ chúng ta nên tấn công Triệu Hồi sư.”
“Nhưng hắn ẩn núp trong đội ngũ, hoàn toàn không thể tấn công được hắn.”
“Xem ra chỉ có ác ma cao cấp mới có thể đe dọa hắn.”
“Từ khi nào trong Nhân tộc lại xuất hiện một chức nghiệp kinh khủng đến vậy, cảm giác hắn còn khó đối phó hơn cả Kỵ Sĩ Địa Cầu trong truyền thuyết nữa.”
“May mắn là hắn không biết bay, cũng không thể cấm bay, nếu không thì sẽ rất phiền phức.”
Chúng nó không có cách nào khác ngoài việc truy đuổi quân đoàn Vong Linh.
Tốc độ hành động của quân đoàn Vong Linh rất nhanh, trong nháy mắt đã cách xa hồ nước, chui vào rừng rậm bên kia.
Sau khi xuyên qua rừng rậm, đôi mắt Lâm Mặc Ngữ hơi sáng lên.
Hắn thấy được một thành phố lớn ở phía xa.
Hỏa vực trong thành phố đang cháy hừng hực, chiếu ra một màu xanh biếc.
Những bức tường thành đen kịt cộng thêm màu xanh biếc của hỏa vực khiến toàn bộ thành phố bắt mắt hơn.
Từ xa nhìn lại, như một tòa thành ma vậy.
“Thì ra, trong Vực Thẳm cũng có thành phố.”
Trong sách không có ghi chép về điều này, những gì Lâm Mặc Ngữ chứng kiến trước mắt đã vượt quá phạm trù sách vở.
Không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra trong thành nhưng hắn có thể cảm nhận được, trong thành có rất nhiều ác ma.
Khí tức của ác ma như bóng đèn sáng ngời, không thể gạt được hắn.
Cổng thành to lớn mở rộng, trên tường thành cao chót vót còn có thủ vệ Ác Ma đứng gác.
Lâm Mặc Ngữ sờ đá Truyền Tống Vực Thẳm trong túi, lạnh lùng nói: “Hôm nay tấn công thành.”
Trước đây đều là ác ma tấn công thành phố Nhân tộc.
Ý niệm vừa động, quân đoàn Vong Linh xếp thành hàng dài, dùng tốc độ nhanh nhất đánh thẳng về phía thành thị.
Đám ác ma trên không trung sững sờ nhìn…
“Sao hắn dám!”
“Nhân loại này điên rồi, chưa bao giờ có Nhân tộc dám tấn công thành phố Vực Thẳm.”
“Ngay cả khi thời điểm Long tộc mạnh mẽ nhất thì cũng chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy.”
“Từ trước đến nay đều là chúng ta tấn công thành thị Nhân loại, sao bây giờ lại ngược lại chứ?”
Một đám ác ma không thể nào tin nổi.
Đương nhiên chúng nó muốn ngăn cản Lâm Mặc Ngữ nhưng chủ yếu là không ngăn cản được.
Chúng nó không dám đi xuống, đi xuống thì sẽ có khả năng phải chết.
Không phải có khả năng mà là chắc chắn phải chết.
Chúng tấn công điên cuồng trên không trung, Kiếm Khí nổ đùng đoàng rơi vào người Khô Lâu.
Nhưng Khô Lâu hoàn toàn không quan tâm.
Vu Yêu tướng quân đã xóa sạch nỗ lực của bọn chúng bằng một vài thuật Trị Liệu.
Vực Thẳm Đại Địa đen kịt, quân đoàn Vong Linh mang theo ánh sáng màu vàng, lao về phía Thành Ác Ma.
Ác ma ở trên tường thành phát hiện Lâm Mặc Ngữ.
Tiếng cảnh báo trong thành vang dội, ở trung tâm thành phố, có một Ác Ma
Tiêm Tháp cao tới tận trăm mét.
Trong chớp mắt Ác Ma Tiêm Tháp được kích hoạt, bộc phát ra ánh sáng rực rỡ.
Kết giới nhanh chóng tạo thành, từ trên trời rơi xuống, chỉ lát nữa là bao trùm lên cả thành phố.
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ khẽ động: “Ném ta qua đó.”
Hai tên Khô Lâu chiến sĩ, một trái một phải đồng thời đỡ hai chân Lâm Mặc Ngữ lên, cùng lúc phát lực.
Lập tức cả người Lâm Mặc Ngữ như đạn pháo vọt thẳng vào kết giới.
Khoảnh khắc hắn vọt vào kết giới, kết giới cũng hoàn toàn rơi trên mặt đất.