Chương 662: Có muốn trở thành cường giả cấp Siêu Thần không (1)
…
Nghiêm Cuồng Sinh nói rất chi tiết, thao thao bất tuyệt.
Hắn ta sống một mình ở đây mấy chục năm, bình thường cũng không có ai nói chuyện với hắn ta.
Máy nói vừa mở ra là dừng không được.
Lâm Mặc Ngữ cẩn thận nghe, Bạch Ý Viễn cũng từng nói với hắn về thăng hoa chức nghiệp.
Nhưng vì tính cách tùy tiện của ông nên ông cũng không nói quá cẩn thận.
Hiện tại, sau khi nghe xong, Lâm Mặc Ngữ mới giật mình.
Khó trách những người kia coi trọng thuốc thần kỳ như thế, hóa ra là vì phá vỡ cực hạn thuộc tính.
Như vậy xem ra, thuộc tính của mình…
Nghiêm Cuồng Sinh hỏi: “Ngươi hẳn đã từng đi qua chiến trường Vĩnh Hằng nhỉ, có đạt được sức mạnh thần tính không?”
Lâm Mặc Ngữ đau nhức cả người, cắn răng nói: “Có đạt được.”
Nghiêm Cuồng Sinh a một tiếng: “Tên nhóc này cũng coi như là đáng tin cậy, sức mạnh thần tính đến cấp bao nhiêu rồi? Cấp 5 chưa?”
Lâm Mặc Ngữ nói, “Cấp 39……”
“Mới cấp 3 à…” Nghiêm Cuồng Sinh hơi thất vọng: ” Tuy rằng mỗi một cấp chỉ kém 1% thuộc tính gia tăng, tuy nhiên, đẳng cấp càng cao, khác biệt cũng không nhỏ.”
“Nhưng chuyện đã đến nước này, cũng không thể làm gì khác được, dù sao cũng tốt hơn là không có.”
Lâm Mặc Ngữ cắn răng, cố nói to lên: “Sư phụ, không phải cấp 3, là cấp 39…”
Loảng xoảng…
Đao của Nghiêm Cuồng Sinh rơi xuống đất.
Nghiêm Cuồng Sinh chưa bao giờ khiếp sợ như vậy.
Cho dù lấy trải nghiệm của ông ta, lời nói của Lâm Mặc Ngữ cũng hoàn toàn dọa sợ ông ta.
Nghiêm Cuồng Sinh nhìn ra được Lâm Mặc Ngữ không nói dối từ trong biểu cảm của Lâm Mặc Ngữ.
Ông ta cũng chỉ chiếm được sức mạnh thần tính cấp 5, cùng một cấp với Bạch Ý Viễn.
Đây đã là kỷ lục cao nhất của Nhân tộc, ông ta và Bạch Ý Viễn đều đứng ở đỉnh của Nhân tộc.
Nhưng cấp 39 mà Lâm Mặc Ngữ nói là cái quỷ gì vậy?
“Ngươi… Làm sao làm được?”
Lâm Mặc Ngữ kể lại quá trình mình đạt được sức mạnh thần tính với Nghiêm Cuồng Sinh.
Đồng thời cũng nói đặc tính chức nghiệp của mình.
Cũng không có đề cập tới chuyện đỉnh Thần Châu.
Trước kia Nghiêm Cuồng Sinh chưa từng thấy chức nghiệp Tử Linh pháp sư, ông ta đoán đây hẳn là chức nghiệp mới xuất hiện.
Trong Nhân tộc cứ cách mười mấy năm lại sinh ra mấy chức nghiệp mới, cho nên Nghiêm Cuồng Sinh cũng không cảm thấy kỳ lạ.
Dù sao ông ta ở Huyết Tinh Chi Địa nhiều năm như vậy, hiểu biết đối với ngoại giới cũng không nhiều lắm.
Bây giờ nghe Lâm Mặc Ngữ nói về đặc tính chức nghiệp của mình, sau khi khiếp sợ, trong mắt cũng không khỏi lộ ra một tia hâm mộ.
Kỹ năng của Lâm Mặc Ngữ lại có thể tự động thăng cấp khi cấp độ tăng lên.
Yêu cầu duy nhất chính là, kỹ năng hắn tu luyện phải đồng cấp với trình độ bản thân.
Ở cấp độ hơi thấp mà muốn làm chuyện này cũng không khó.
Với tính tình của Nghiêm Cuồng Sinh, không khỏi hâm mộ Lâm Mặc Ngữ.
Đặc tính chức nghiệp này, thật sự là quá tốt.
Hồi tưởng lại quá trình tu luyện kỹ năng của mình, chênh lệch giữa người với người quả thực rất lớn.
Nghiêm Cuồng Sinh nhìn chằm chằm Lâm Mặc Ngữ: “Ý ngươi là, lúc ấy vừa đi tới điểm cuối của bí cảnh Thần Tuyển thì nó nổ ngay lập tức?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Đúng vậy, nổ.”
Nghiêm Cuồng Sinh như đang suy nghĩ điều gì đó: “Nói như vậy, tương lai rất có khả năng, sẽ không có bí cảnh Thần Tuyển nữa.”
“Chuyện này ngươi còn nói với ai?”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Bạch lão sư và Mạnh tiền bối đều biết, còn có ngài.”
Nghiêm Cuồng Sinh gật gật đầu: “Nếu Mạnh An Văn biết, vậy để hắn ta xử lý đi, chúng ta không cần quan tâm.”
Nghiêm Cuồng Sinh suy tư một chút, tiếp tục nói: “Nếu Thần lực của ngươi có cấp bậc cao như vậy thì một số kế hoạch sẽ phải thay đổi.”
“Ta hỏi ngươi, ngươi sợ chết không?”
Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng trả lời: “Không biết.”
Chưa thật sự trải qua cái chết, ai dám nói mình không sợ chết chứ?
Ít ra Lâm Mặc Ngữ không dám.
Nghiêm Cuồng Sinh hài lòng với câu trả lời của Lâm Mặc Ngữ: “Ừ, đây là lời nói thật, sống và chết có sự khác biệt lớn, nói không sợ đều là nói dối.”
“Vậy ta hỏi lại ngươi, nếu như trước mắt ngươi là cơ hội trở thành cường giả cấp Siêu Thần ở trước mặt, đi kèm với nó là tỉ lệ tử vong lên tới 50%, ngươi còn sợ hay không?”
Cường giả cấp Siêu Thần…
Cao hơn cả cường giả cấp Thần……
Ừng ực!
Lâm Mặc Ngữ nhịn không được nuốt nước miếng.
Ánh mắt trở nên kiên định: “Vẫn sợ, tuy nhiên, ta sẽ liều mạng. Nếu thất bại, ta thản nhiên chấp nhận cái chết.”
Nghiêm Cuồng Sinh truy vấn: “Nếu như phải đối mặt với hai lần lựa chọn sinh tử như vậy thì sao?”
Lâm Mặc Ngữ trầm giọng nói: “Ta vẫn kiên trì với lựa chọn của mình.”
Sợ chết nhưng cũng không sợ chết.
Tuy rằng tạm thời Lâm Mặc Ngữ còn không hiểu cường giả cấp Siêu Thần là gì.
Thậm chí hắn còn không hiểu rốt cuộc cường giả cấp Thần mạnh đến đâu.
Nhưng quyết tâm trở nên mạnh mẽ sẽ không thay đổi.
Nghiêm Cuồng Sinh bỗng nhiên cười ha hả: “Không sai không sai, ngươi trả lời làm ta rất hài lòng.”
“Đã như vậy, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết chuyện kế tiếp ngươi phải làm.”
Lâm Mặc Ngữ cố nén đau nhức, cẩn thận lắng nghe.