Chương 669: Ngươi đoán lúc ấy ta cảm thấy thế nào (2)
“Đi!”
Nghiêm Cuồng Sinh nắm lấy Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng thoát đi. Lúc này, Nghiêm Cuồng Sinh máu me đầy mình nhưng ánh mắt không có vẻ gì là lo lắng.
Sau lưng, tia sét bùng phát, ngàn dặm hư không bị bao trùm bởi lôi điện, biến thành biển sét.
Nghiêm Cuồng Sinh cười lớn: “Tiểu tử đó nổi điên rồi, chúng ta đi mau!”
Lâm Mặc Ngữ không nói gì, danh xưng Cuồng Thần thật sự không sai.
Đánh nhau thực sự có hơi điên cuồng.
Nghiêm Cuồng Sinh hỏi: “Thế nào, nhìn rõ chưa?”
Lâm Mặc Ngữ trả lời: “Dường như hiểu được một chút nhưng cũng không hiểu rõ lắm.”
“Không sao, xem không hiểu không sao, ngươi còn trẻ mà.”
Nghiêm Cuồng Sinh không giải thích thêm.
Đúng là còn sớm, hiện tại quan trọng nhất vẫn là chuyển chức lần hai, không phải chuyện xa xôi như vậy. Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Lão sư, vừa rồi hai cái Thị Huyết Mãng Xà một lớn một nhỏ kia…”
Nghiêm Cuồng Sinh nói: “Con nhỏ gọi là Thị Huyết Mãng Xà, con lớn đã biến thành Giao. Phải gọi là Thị Thần Huyết Giao.”
“Cấp 96, rất mạnh.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu, đúng là rất mạnh.
Đừng nói con lớn, ngay cả con nhỏ cũng rất mạnh.
Hắn hoàn toàn không phải đối thủ.
Con Thị Huyết Mãng Xà nhỏ đã mạnh hơn [Loan Điểu Viễn Cổ].
Không biết so với bản thế gốc của [Địa Long Viễn Cổ] thì ai mạnh hơn.
Nghĩ đến [Địa Long Viễn Cổ], Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Ngài đã từng đối mặt với [Địa Long Viễn Cổ] chưa?”
Nghiêm Cuồng Sinh đang chạy trốn bỗng nhiên dừng lại.
Vẻ mặt ông ta nghiêm túc: “Ngươi đã gặp nó sao?”
Lâm Mặc Ngữ kể về kinh nghiệm của mình trong phó bản [Địa Tâm].
Nghiêm Cuồng Sinh im lặng, tiếp tục mang theo Lâm Mặc Ngữ bay đi.
Tốc độ chậm hơn trước nhiều, dường như không còn lo lắng Thị Huyết Thần Giao đuổi theo nữa.
Thực tế, nó cũng không đuổi theo.
Khi trở về Huyết Tinh Chi Địa, Nghiêm Cuồng Sinh lại dùng bùa Hộ Mệnh chữa lành vết thương ngoài da, sau đó cởi bỏ quần áo dính máu.
Khi thay quần áo, ông ta chỉ vào vết sẹo trên ngực mình và nói: “Nhìn thấy vết sẹo này không?”
Một vết sẹo kéo dài từ vai phải xuống tới bụng trái. Lâm Mặc Ngữ cảm thấy rất kỳ lạ, vì các chức nghiệp giả thường một là chết, hai là là hồi phục hoàn toàn mà không để lại dấu vết.
Tay chân gãy đều có thể lành lại, làm sao có thể để lại vết sẹo?
Huống chi đây còn là một cường giả cấp Thần, một thuật Trị Liệu của cấp Thần, vết thương nào cũng có thể lành.
Trừ khi… Chính người đó không muốn xóa vết sẹo này.
Nghiêm Cuồng Sinh nói: “Có phải ngươi nghĩ ta cố tình giữ lại vết sẹo này?”
“Dĩ nhiên là không phải!”
Nghiêm Cuồng Sinh mặc quần áo kể tiếp: “Lúc đó ta mới cấp 69, xông vào khu vực cốt lõi cùng một đội cùng cấp.”
“Tại khu vực cốt lõi, chúng ta đã vượt qua nhiều thử thách, tiêu diệt hết BOSS này đến BOSS khác.”
“Cuối cùng, chúng ta đến trước mặt nó.”
“Kết quả…”
Lâm Mặc Ngữ lắng nghe chăm chú nhưng biểu hiện của Nghiêm Cuồng Sinh có chút không bình thường. Nghiêm Cuồng Sinh cười khổ và nói: “Kết quả là khi chúng ta thấy nó, không ai dám tấn công.”
“Nó chỉ liếc nhìn chúng ta một cái rồi nhắm mắt lại.”
“Chính cái nhìn đó đã khiến chúng ta sợ hãi bỏ chạy.”
“Chúng ta rút lui trong sự hổ thẹn.”
“Suy nghĩ lại, may mắn là không tấn công, nếu không chắc chắn là chết không cần nghi ngờ.”
Nghiêm Cuồng Sinh bước vào nhà, cửa không khóa, Lâm Mặc Ngữ cũng vào theo.
Trong phòng bày trí đơn giản, không có giường, chỉ có một tấm đệm ngồi thiền và một bàn trà.
Trên bàn trà là bộ dụng cụ đặc biệt, luôn được đun sôi.
Nghiêm Cuồng Sinh ngồi vào bàn, Lâm Mặc Ngữ pha trà cho hắn ta.
Không để ý đến nước sôi, Nghiêm Cuồng Sinh rót một ly trà rồi tiếp tục nói:
“Lần thứ hai, ta cấp 89, chỉ còn một bước nữa là tới cấp Thần.”
“Lúc đó, ta cố gắng đi tới không gian hạ tầng của chiến trường Vĩnh Hằng, tìm đến lối đi thời không, lại quay về khu vực cốt lõi.”
“Lần này, ta đã tấn công.”
“Ngươi đoán xem kết quả ra sao?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Không đoán ra được.”
Thật lòng mà nói, hắn không thể đoán ra thật.
Nghiêm Cuồng Sinh uống ngụm trà và nói: “Rất nhẹ, thật sự là cực kỳ nhẹ.”
“Nó nâng móng vuốt lên, gạt nhẹ một cái.”
“Sau đó, ta bị đánh bay khỏi khu vực cốt lõi.”
Câu chuyện của Nghiêm Cuồng Sinh như chuyện hoang đường, khiến Lâm Mặc Ngữ nổi da gà.
Khu vực cốt lõi rộng lớn biết bao, nói ít cũng vài ngàn cây số.
Nghiêm Cuồng Sinh uống xong chén thứ ba, cười nói: “Đây là chén thứ ba, coi như ngươi, tên đệ tử này mời ta.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu, ba trà, ba kính là lễ bái sư.
Giờ phút này, Lâm Mặc Ngữ có thêm một người lão sư.
“Lão sư, vết thương của lão sư từ đâu mà có?”
Nghiêm Cuồng Sinh cười ha ha: “Không phải…”
“Lần đó ta bị thương nặng nhưng không để lại vết sẹo.”
“Lần thứ ba, ta đã trở thành cường giả cấp Thần.”
“Lúc đó ta cấp 93, ta tìm về không gian hạ tầng ở không gian sâu, sau đó may mắn tìm được lối đi thời không, bước vào không gian thượng tầng.”