Chương 687; Thiên phú cấp Thần độc nhất mới (1)
Áp lực của Bạch Ý Viễn tiếp tục gia tăng, gần như sắp chạm tới cực hạn.
Bạch Ý Viễn hét lớn: “Lão Mạnh!”
Tháp Thần Hạ tỏa sáng rực rỡ, thân tháp chậm rãi xoay.
Từng luồng sáng được bắn ra, đánh bay toàn bộ hoang thú.
Đáng tiếc thay, tháp Thần Hạ cũng chẳng thể đả thương Hoang Thú, chỉ có thể đẩy lùi bọn chúng để Bạch Ý Viễn tranh thủ thời gian vài giây lấy hơi.
Trời đất sáng rực, ánh đao ngàn mét xuyên thấu trời đất, kéo tới sát ý vô biên.
Bất cứ nơi nào ánh đao đi qua, tất cả dã thú đều bị quét bay.
Cùng lúc đó, hình như mấy con dã thú này đã bị thương rất nặng, con nào cũng đều bị bao phủ bởi sát khí, không ngừng kêu gào thảm thiết
Nó hoàn toàn khác với việc trở thành một người bình thường sau khi vừa bị đánh.
“Ha ha ha, lần này lão tử thắng rồi!”
Nghiêm Cuồng Sinh cười điên cuồng, xông đến giết.
Thêm vài ánh đao nữa vung ra, chém bay toàn bộ dã thú.
Ngay cả con dã thú lãnh chúa cũng bị dọa sợ đến mức bỏ chạy rất xa, không dám tới gần.
Hình như nó rất sợ sát khí của Nghiêm Cuồng Sinh.
Bạch Y Viễn cau mày nói: “Nghiêm điên, sao ngươi lại tới đây?”
Nghiêm Cuồng Sinh cười nói: “Ngốc, sao ta lại không được tới. Tiểu Ngữ cũng là đệ tử của ta, nếu hắn chuyển chức thì ta thân là sư phụ, đương nhiên phải tới chứ.”
Bạch Ý Viễn trầm giọng hỏi: “Sao ngươi biết bọn ta sẽ chuyển chức ở đây?”
“Ha ha, ta muốn biết thì tự nhiên sẽ biết thôi.” Nghiêm Cuồng Sinh không có ý định nói cho Bạch Y Viễn.
Bạch Ý Viễn hừ một tiếng, cũng không hỏi nhiều.
Lúc này, dã thú lãnh chúa không ngừng gào thét, có càng nhiều con dã thú hưởng ứng lại.
Bạch Ý Viễn nói: “Có thêm nhiều dã thú đến đây rồi.”
Nghiêm Cuồng Sinh không quan tâm, “Muốn đến thì cứ đến đi, tuy sát khí của lão tử vẫn không giết chết cái đám quái vật này nhưng đánh cho chúng bị thương thì lại là chuyện nhỏ.”
“Trận này ta thắng rồi!”
Bạch Ý Viễn đã nhìn ra Nghiêm Cuồng Sinh thực sự có thể khiến con dã thú bị thương.
Mà bản thân thì chỉ có thể đánh bay chúng.
Nghiêm Cuồng Sinh nói đúng, trận này đúng là ông ta đã thắng.
Bạch Ý Viễn không phản bác, coi như là ngầm thừa nhận.
Nghiêm Cuồng Sinh cũng dừng tay khi mọi chuyện ổn hơn, hiếm khi hai người không cãi nhau.
Một lượng lớn dã thú xông về bên này, đao của Nghiêm Cuồng Sinh lóe lên như mưa, chém bay toàn bộ bọn chúng với sát khí khủng khiếp.
Không phải là nói năng lực chiến đấu của Nghiêm Cuồng Sinh vượt trội hơn Bạch Ý Viễn nhưng ở đây, khi đối mặt với lũ dã thú không chết không bị thương, Nghiêm Cuồng Sinh lại hơn một bậc.
Sát khí của hắn ta trở thành khắc tinh của dã thú, không một con dã thú nào có thể đến gần.
…
Lâm Mặc Ngữ không nghe thấy bất cứ điều gì ở bên ngoài pháp trận, thuộc tính của hắn đang điên cuồng tăng lên.
Tâm nhục của con Thị Huyết Mãng Xà mang lại cho hắn những thuộc tính cơ bản cao hơn, sau đó lại được tăng cường thêm một bước trong quá trình chuyển chức lần hai.
Điểm xuất phát của Lâm Mặc Ngữ đã trở thành điểm kết thúc của người khác.
Cơn đau nhức vẫn tiếp tục, hơn nữa cũng không hề có dấu hiệu giảm bớt.
Lâm Mặc Ngữ không quan tâm đến điều này, đau cứ đau, nhức cứ nhức đi.
Dù sao không chết được là được.
Quân đoàn Vong Linh chịu một phần tổn thương với hắn nên giúp hắn không cần phải để tâm đến.
Khi thuộc tính tăng đến một mức nhất định, hai vật phẩm Niết Bàn Tinh và Nước Mắt Nhân Ngư sẽ cùng lúc phát ra ánh sáng rực rỡ.
Lâm Mặc Ngữ đột nhiên bị bao phủ bởi ánh sáng rực rỡ, cả pháp trận chuyển chức cũng phát ra tiếng vù vù, hấp thu rất nhiều nguyên tố.
Hàng ngàn viên tinh thể ma thuật trong pháp trận đồng thời trở nên sáng chói, các loại bảo vật mà Bạch Ý Viễn sắp xếp xong xuôi trước sẽ đồng thời giải phóng ra nguồn năng lượng dồi dào.
Lúc này pháp trận đang hoạt động đến mức tối đa.
Thành công hay không là chính vào thời điểm này.
Lâm Mặc Ngữ lại nhìn thấy một bức tranh.
Một vị Tử Linh pháp sư mặc áo choàng ma pháp đứng trong khoảng không.
Trước mặt hắn là vô số kẻ địch.
Hàng ngàn hàng vạn chi chít nhau.
Khi cây quyền trượng trong tay hắn vung lên, gió lạnh gào rít, vô số quân đoàn Vong Linh xuất hiện, nghênh đón kẻ địch.
Lúc này bên kia lại có hàng trăm tàu chiến lái đến đây, chiếc nào cũng dài dằng dặc, khí thế bất phàm.
Quyền trượng của Tử Linh pháp sư chỉ về phía tàu chiến.
Bầu trời bừng lên ánh sáng đỏ.
Chỉ trong nháy mắt, tất cả tàu chiến đều bị diệt sạch cùng một lúc.
Không một ai sống sót!
Làm xong tất cả, vị Tử Linh pháp sư quay lại nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ.
Bức tranh lập tức vỡ tan tành.
Cùng lúc đó, một luồng sáng bảy màu phóng ra từ cơ thể Lâm Mặc Ngữ.
Trên mặt Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh đều tỏ ra vui mừng.
“Thăng hoa chức nghiệp!”
“Người khác thăng hoa chức nghiệp lần đầu đều có ánh sáng ba màu, sao của Tiểu Ngữ lại là ánh sáng bảy màu vậy?”
“Không hổ là chức nghiệp độc nhất, quả nhiên là không giống với mọi người.”