Chương 73: Sức mạnh xâm chiếm đến từ vực thẳm, tin tưởng Bạch Thần (2)
“Phải mất bao lâu?”
“Một giờ.”
Lúc này, trong không chinh chiến ở bên trong tháp, các học viên đang ra sức tiêu diệt quái vật.
Đột nhiên, toàn bộ quái vật đều biến mất.
Ngay sau đó trời đất bắt đầu biến đổi.
Hơi thở trong nháy mắt càng trở nên nặng nề hơn.
Từng luồng khí đen toả ra từ dưới lòng đất.
“Làm sao vậy?”
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao đột nhiên quái vật biến mất cả rồi?”
Lâm Mặc Ngữ ngay lập tức thu hồi Khô Lâu chiến sĩ, bảo vệ chính mình.
Vào những lúc không thể xác định được tình huống thì bảo vệ chính mình là lựa chọn sáng suốt nhất.
“Lâm ngốc.”
Âm thanh quen thuộc vang lên, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy Hạ Tuyết.
Gặp được những người khác bên trong Không Gian Chinh Chiến khiến cho hắn có chút không ngờ đến.
Không chỉ mình hắn bất ngờ mà Hạ Tuyết cũng cảm thấy bất ngờ.
Khô Lâu chiến sĩ dạt ra thành một con đường để Hạ Tuyết bước đến.
Hạ Tuyết hỏi: “Ngươi có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
Hạ Tuyết nói: “Vừa nãy ta đang tiêu diệt quái vật thì đột nhiên bọn chúng đều biến mất.”
“Không biết chuyện gì đã xảy ra?”
Ban đầu, Hạ Tuyết còn cảm thấy có chút ghê rợn nhưng bây giờ khi ở cạnh Lâm Mặc Ngữ nàng lại không còn cảm giác đó nữa, mọi chuyện có vẻ cũng không quá đáng sợ.
Hắn quá bình tĩnh, Hạ Tuyết cảm giác như mình cũng bị lây nhiễm loại hơi thở này rồi.
Ngay sau đó, từng luồng ánh sáng hắc ám không ngừng lóe lên bên trong Không Gian Chinh Chiến.
Hết thí sinh này đến thí sinh khác xuất hiện bên trong đó.
Số lượng đã vượt quá một trăm người.
Ngoại trừ năm người bọn họ đến từ tỉnh Giang Ninh, những thí sinh ở các tỉnh khác cũng đều đến nơi này.
“Mọi người.”
Một âm thanh bỗng vang lên.
“Ta là Bạch Ý Viễn.”
Oa!
Tất cả mọi người ở bên trong Không Gian Chinh Chiến đều trợn trừng mắt, vô cùng kinh ngạc.
“Bạch Thần, hoá ra là Bạch Thần.”
“Không thể tin là ta có thể nghe được giọng nói của Bạch Thần.”
Bạch Ý Viễn là cao thủ đỉnh cao của đế quốc Thần Hạ, được tôn xưng là Bạch Thần.
Giọng nói của hắn vừa vang lên, ngay lập tức đã tạo ra phản ứng dữ dội bên trong Không Gian Chinh Chiến.
Giọng nói của Bạch Thần không chỉ vang vọng trong Không Gian Chinh Chiến mà còn truyền đi khắp trường thi.
Sắc mặt Ninh Huyền Phong có chút thay đổi.
“Sao Bạch Thần lại xuất hiện vậy, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”
Âm thanh của Bạch Ý Viễn lại vang lên lần nữa: “Ác ma ở thế giới Vực Thẳm đang xâm chiếm Không Gian Chinh Chiến.”
“Bây giờ chúng ta cần phải thiết lập lại quy tắc trong không gian, ước chừng phải mất một giờ đồng hồ.”
“Mục tiêu mà Ác Ma Vực Thẳm nhắm vào chính là các ngươi.”
“Cho nên trong vòng một giờ, các ngươi phải tự bảo vệ bản thân thật tốt.”
“Chúng ta không thể biết được những ác ma đến từ thế giới Vực Thẳm kia sẽ tìm cách gì để tấn công các ngươi.”
“Ta tin tưởng rằng chỉ cần chúng ta đoàn kết một lòng thì sức mạnh xâm lấn đến từ vực thẳm kia cũng không thể làm được gì.”
“Chúng ta là con dân của Thần Hạ, không sợ chiến đấu, không sợ hy sinh.”
Lời nói của hắn rất có uy lực, tạo nên sức vang dội mạnh mẽ.
“Không sợ chiến đấu, không sợ hy sinh!”
“Không sợ chiến đấu, không sợ hy sinh!”
“Không sợ chiến đấu, không sợ hy sinh!”
Các thí sinh đều là những người trẻ tuổi, người nào người nấy đều tràn đầy năng lượng.
Lúc này đây, dòng cảm xúc đang trào dâng, từng người đều cất cao giọng hô vang.
Hạ Tuyết cũng không khỏi muốn hô vài câu nhưng nhìn sang Lâm Mặc Ngữ vẫn đang im lặng nãy giờ, nàng vừa giơ cánh tay lên một nửa rồi sau đó đã lại hạ xuống.
Mặc dù Lâm Mặc Ngữ không hô theo nhưng hắn cũng chỉ mới mười tám tuổi, cũng là con dân của Thần Hạ.
Trong ánh mắt khó có thể che giấu được cảm xúc dâng trào.
Hắn không hô nhưng lát nữa khi tiêu diệt đám Ác Ma Vực Thẳm kia, hắn sẽ giết không nương tay.
Các thí sinh bắt đầu tập trung lại.
Dựa vào những kiến thức đã học từ nhỏ cũng đủ để cho bọn họ nhận thức được rằng vực thẳm là một nơi nguy hiểm như thế nào.
Ở trong đó ẩn chứa vô số loại quái vật, vô số ác ma, vô số phó bản và vô số trang bị khác nhau.
“Ta nghe nói vực thẳm rất đáng sợ, quái vật bên trong đều là cấp 70, hơn nữa còn là quá vật tinh nhuệ.” Hạ Tuyết nói nhỏ.
Nàng từng nghe cha mình nói rằng ở vực thẳm vô cùng ghê rợn, trong lòng cũng cảm thấy sợ hãi theo.
Lâm Mặc Ngữ mới chỉ được biết vực thẳm qua sách vở nhưng trong sách vở cũng chỉ ghi sơ lược.
Nói cách khác, hắn hoàn toàn không biết gì về vực thẳm.
“Ta tin tưởng Bạch Thần.” Lâm Mặc Ngữ nhẹ nhàng nói.
Bạch Ý Viễn đã nói, chỉ cần bọn họ đoàn kết một lòng thì sẽ có thể đối đầu với sức mạnh xâm chiếm đến từ vực thẳm kia.
Lâm Mặc Ngữ bắt lấy điểm mấu chốt trong lời nói của Bạch Ý Viễn.
Thứ mà bọn họ sẽ phải đối đầu không phải là vực thẳm.