Chương 739: Phó bản thăng cấp, muốn trách thì trách Đông Phương Thuận (2)
“Căn cứ vào tư liệu Đông Phương Dao đưa cho, sau khi tiến vào sơn cốc không lâu sẽ gặp phải lối rẽ.”
“Cho dù đi đường nào, cuối cùng cũng có thể ra khỏi sơn cốc.”
“Sau khi tiến vào ngã rẽ, sẽ có Tia Chớp rơi xuống.”
“Công kích lực của Tia Chớp cực lớn, làm cho cả đội ngũ chỉ có thể liên tục tiến lên, không thể lùi về phía sau.”
Đây là tư liệu đến từ nhà Đông Phương.
Nhà Đông Phương đã thử đi qua mỗi một con đường, kết quả đều vô dụng.
Qua nhiều năm như vậy, mọi phương pháp có thể thử nhà Đông Phương đều đã thử rồi.
Thật sự là không còn gì để làm nữa.
Lâm Mặc Ngữ rất nhanh đã gặp phải ngã rẽ.
Sáu ngã rẽ xuất hiện trước mặt.
Trên không trung sấm sét vang dội, phía sau là Tia Chớp dày đặc.
Hắn đã không còn đường lui nữa rồi.
Điểm Tia Chớp rơi xuống vẫn đang chậm rãi di chuyển về phía trước, khiến hắn không còn nhiều thời gian để lựa chọn.
Vài phút nữa, hắn sẽ bị sét đánh.
Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ bỗng nhiên sáng lên.
“Có phải là như vậy không…”
“Sáu ngã rẽ, sáu chức nghiệp giả.”
“Mỗi con đường cần một chức nghiệp giả đi một mình đến hết…”
“Nhưng trong đội ngũ Hỗ Trợ và Trị Liệu sư không có sức chiến đấu, làm sao đánh…”
“Hoặc là, bọn họ không cần đánh quái vật, chỉ cần đi hết đường. Hỗ trợ và Trị Liệu sư có thể dùng kỹ năng hệ khống chế, mặc dù gặp nguy hiểm, cũng không phải là không có khả năng.”
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy suy nghĩ của mình có lẽ không sai.
“Thử xem sao!”
Đội ngũ 6 Khô Lâu pháp sư xông vào ngã rẽ.
Hắn chỉ có một mình nhưng hắn có quân đoàn Vong Linh.
Hoàn toàn có thể cùng đi sáu con đường.
Quái vật nguyên tố Tia Chớp có được năng lực miễn dịch đồng thời của nguyên tố Tia Chớp và tấn công vật lý.
Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo hoàn toàn vô dụng ở chỗ này.
Thần Xạ Thủ còn có chút tác dụng.
Chỉ có pháp sư có thành tựu lớn ở đây.
Quái vật ở sáu ngã rẽ bị giết cùng lúc, liên tục đẩy mạnh tới lối ra của sơn cốc.
Tuy Lâm Mặc Ngữ đoán như vậy nhưng không nhất định phải giết sạch quái vật trên đường đi.
Nhưng vẫn giết hết, dù sao cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
Sau lưng là tiếng sấm chớp ầm ầm, vẫn luôn đi theo phía sau hắn.
Đội ngũ chức nghiệp giả bình thường căn bản không dám lui về phía sau, chỉ có thể không ngừng đi về phía trước, nếu không sẽ bị Lôi điện nuốt chửng.
Con đường trong sơn cốc hơi dài, Lâm Mặc Ngữ đẩy nó với tốc độ ổn định đến cuối cùng.
Khoảnh khắc hắn đi ra khỏi sơn cốc, sơn cốc sụp đổ ầm ầm.
Cả sơn cốc đã biến thành Lôi Hải, liên tục vang lên tiếng ầm ầm.
Không chỉ vang lên trong sơn cốc, mà cả tòa phó bản đều đang chấn động.
“Thành công rồi!”
Trong mắt Lâm Mặc Ngữ lộ ra vẻ vui mừng.
Cuối cùng phó bản cũng bắt đầu thăng cấp.
Trong đại điện ở bên ngoài, cả đám lão đầu tử của hoàng thất vẫn đang thương lượng nên để con cháu của mình đi rèn luyện như thế nào.
Đột nhiên trong phó bản truyền ra từng trận Lôi Quang, chiếu sáng cả đại điện.
Thậm chí có Lôi Quang còn đánh tới trên người, rung động đùng đùng.
Đông Phương Dao vui mừng kêu lên: “Thăng cấp, thật sự thăng cấp rồi.”
Phó bản Nguyên Tố Điện thăng cấp, cũng có nghĩa là có thể đạt được kết tinh Nguyên Tố Điện.
Người trong hoàng tộc biết rất nhiều thông tin, họ biết sự tồn tại của các kết tinh nguyên tố.
Cũng chính bởi vì như vậy nên bọn họ mới có thể tìm mọi cách thăng cấp để thăng cấp phó bản này.
Khí tức thăng cấp phó bản truyền đi rất xa, gần như lan tràn cả nửa hoàng cung, kinh động tới không ít người.
Mấy giây sau, Đông Phương Dịch xuất hiện trước đại điện.
Nhìn thấy nhiều thành viên hoàng thất ở đây như vậy, ông ta hơi sững sờ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Trong đám người ở đây, có không ít người là trưởng bối của Đông Phương Dịch.
Tuy địa vị thực lực không bằng ông ta nhưng cũng có thể nói chuyện ngang hàng.
“Phụ thân, chuyện là như này…” Lúc này Đông Phương Dao kể lại mọi chuyện lần nữa.
Ngay cả chuyện của Đông Phương Thuận cũng nói ra.
Đông Phương Dịch không có bất kỳ biểu hiện gì với chuyện này, ông ta căn bản không quan tâm chuyện Đông Phương Thuận bị đánh.
Loại người ngu ngốc này, bị đánh là đáng đời, không chết là được.
Đông Phương Dịch nói: “Như vậy, hiện giờ Lâm thần tướng đang ở trong phó bản, các ngươi không đi vào đó đấy chứ.”
Đông Phương Dao nói: “Chưa từng đi vào.”
Đông Phương Dịch ừ một tiếng: “Chưa từng đi vào là tốt rồi, chuyện đã đồng ý nhất định phải làm được.”
“Dù sao cũng còn nhiều thời gian, phó bản cũng không chạy trốn mất được, sau này muốn đánh thế nào thì đánh.”
“Trước hết cứ để cho Lâm thần tướng đánh thoải mái.”
Đông Phương Dao cũng có ý này.
Lúc này mấy thúc bá của Đông Phương Dịch kéo ông ta qua, bắt đầu thương lượng chuyện để con cháu vào trong quân đội rèn luyện.