Chương 746: Hoàng thất là người bạn tốt nhất của Lâm thần tướng (2)
Trước khi thi thể của Lôi Ưng nhỏ rơi xuống thì Lâm Mặc Ngữ đã liên tục kích nổ hơn mười lần.
Trong tiếng nổ vang, Lôi Sơn rung chuyển, Lôi Quang bị thổi bay.
BOSS Lôi Ưng rơi xuống với tiếng gào thét bi thảm và lần này nó không thể đứng dậy được nữa.
[Kích sát Lôi Ưng, kinh nghiệm +4900000]
[Nhận được Trường Kiếm Tia Chớp.]
[Nhận được Áo Giáp Tia Chớp.]
[Nhận được mảnh vỡ tinh thể Tia Chớp *4]
[Trường Kiếm Tia Chớp: Vũ khí cấp bạch kim, toàn thuộc tính +1200, kỹ năng kiếm sĩ tăng 60%, kỹ năng: Tia Chớp Trảm.]
[Tia Chớp Trảm: Gây ra sát thương bằng 100% sức mạnh tự thân cho kẻ thù, đồng thời kèm theo sát thương nguyên tố điện bằng 100% sức mạnh tự thân, có khả năng khiến kẻ thù rơi vào trạng thái tê liệt trong vòng 5 giây.]
[Thời gian hồi chiêu là 1 phút.]
[Áo Giáp Tia Chớp: Áo giáp cấp bạch kim, toàn thuộc tính +800, sát thương nguyên tố điện giảm 20%]
Thuộc tính của Trường Kiếm Tia Chớp ở mức bình thường, nó chỉ được coi là cơ bản trong vũ khí cấp bạch kim.
Nhưng kỹ năng đi kèm của nó lại khá ổn, hẳn cũng có chút giá trị.
Áo Giáp Tia Chớp vô cùng bình thường và không có gì đặc biệt.
Ngược lại, số lượng của mảnh vỡ tinh thể Tia Chớp khiến Lâm Mặc Ngữ hơi bất ngờ.
Một lần rơi ra bốn mảnh, số lượng này không ít.
Cộng với mảnh đã nhận được từ Vượn Tia Chớp ở Lôi Trạch, vừa đúng có thể hợp thành một miếng tinh thể Tia Chớp.
Chuyến đi phó bản lần này có thu hoạch không nhỏ.
Không chỉ bất ngờ nhận được kỹ năng Lôi Điện Chi Dực, mà còn thấy được một chuyện hết sức bí mật, hắn biết được nguyên nhân cái chết của Lôi điện thần.
Dã Thú Chi Vương, một con quái vật đáng sợ thậm chí có thể giết chết Lôi điện thần.
Lâm Mặc Ngữ không khỏi so sánh Dã Thú Chi Vương với vị kia ở chiến trường Vĩnh Hằng, hắn phát hiện không có được đáp án nào cả.
Cả hai đều quá mạnh, mạnh ngoài tầm hiểu biết của hắn.
Lâm Mặc Ngữ lại nhìn Lôi Sơn để tìm kiếm thêm lần nữa, sau khi xác định mình không bỏ sót thứ gì thì hắn thoát khỏi phó bản.
Ở bên ngoài phó bản, những trưởng bối trong hoàng thất đã rời đi.
Chỉ còn lại Đông Phương Dao và Đông Phương Dịch ở đây.
Đông Phương Dịch là quốc chủ nên Lâm Mặc Ngữ đương nhiên quen biết ông ta.
“Tiếp kiến quốc chủ.” Lâm Mặc Ngữ chủ động chào Đông Phương Dịch.
Đông Phương Dịch mỉm cười: “Lâm thần tướng đúng là trẻ tuổi, gần đây ta luôn nghe thấy những truyền thuyết về Lâm thần tướng, ngài đúng là tuổi trẻ tài cao.”
Lâm Mặc Ngữ khẽ mỉm cười: “Quốc chủ quá khen.”
Đông Phương Dịch nói: “Ta thay mặt hoàng thất xin lỗi Lâm thần tướng về chuyện của Đông Phương Thuận trước đó, nếu Lâm thần tướng cần gì thì cứ nói thẳng với Dao Nhi.”
“Nếu nằm trong phạm vi khả năng của hoàng thất thì ta chắc chắn sẽ đồng ý.”
Đây được xem là một lời hứa, Đông Phương Dịch không chỉ là quốc chủ, mà còn là cường giả cấp Thần.
Cho nên Lâm Mặc Ngữ biết rõ lời hứa của ông ta có trọng lượng như thế nào.
Lâm Mặc Ngữ không để tâm đến chuyện của Đông Phương Thuận, huống chi trước đây hắn còn nợ Đông Phương Lực một ân tình.
“Cảm ơn quốc chủ, nếu quốc chủ có chuyện gì mà ta có thể giúp được thì quốc chủ cứ nói.”
Đông Phương Dịch bật cười sảng khoái: “Được, được, được, hoàng thất của chúng ta sẽ là người bạn tốt nhất của Lâm thần tướng.”
“Các người trẻ tuổi cứ nói chuyện với nhau đi, ông lão ta đây không ở đây làm phiền nữa.”
Đông Phương Dịch đã có được câu trả lời như mong muốn, tuy chỉ là một câu nói nhưng cũng đủ rồi.
Ông ta đã điều tra tìm hiểu về Lâm Mặc Ngữ, ông ta biết với tác phong làm việc của Lâm Mặc Ngữ, chỉ cần là lời hắn nói ra thì chắc chắn hắn sẽ làm được.
Chỉ cần có thể giữ được mối quan hệ tốt đẹp với Lâm Mặc Ngữ thì đó chính là kết quả tốt nhất.
Sau khi Đông Phương Dịch rời đi, Đông Phương Dao lập tức trở nên hoạt bát.
Ánh mắt của nàng ta hơi sáng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra và nôn nóng muốn hỏi về chuyện của phó bản.
Nàng ta chủ yếu muốn hỏi về một số thay đổi trong độ khó cấp Địa Ngục.
Lâm Mặc Ngữ kể về những thay đổi sau khi thăng cấp, Đông Phương Dao ghi chép lại từng cái một.
Đợi đến khi đội ngũ hoàng thất của họ đi công lược phó bản thì mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Đông Phương Dao nói: “Vậy đợi ngươi cày hả hê rồi tổ đội của chúng ta sẽ đi vào.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Bây giờ các ngươi có thể vào rồi, không cần phải quan tâm đến ta.”
Hả?
Đông Phương Dao sửng sốt, sao đột nhiên lại thay đổi rồi.
Nàng ta còn tưởng Lâm Mặc Ngữ phải cày thêm một thời gian nữa.
Bây giờ nghe Lâm Mặc Ngữ nói như vậy, nàng ta cảm thấy những lời Lâm Mặc Ngữ nói trước đó có phải chỉ là một loại thử thách hay không.