Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 75 - Chương 75: Cuối Cùng Cũng Có Người Muốn Chết Rồi (2)

Chương 75: Cuối cùng cũng có người muốn chết rồi (2)
Sau khi bị sức mạnh của vực thẳm xâm chiếm, những Orc Felin chiến binh đều đã biến dạng.

Trở nên đáng sợ hơn cả trước.

Áp lực to lớn làm rúng động trời đất.

Dù sao thì các thí sinh mới chỉ có mười tám tuổi, vẫn chưa trải qua chiến trường thực sự.

Chưa từng phải đối mặt với quái vật nào khủng khiếp như vậy.

Từng người một đều bị dọa sợ đến nỗi chân mềm nhũn ra.

Dũng khí vừa rồi đều bay mất một nửa.

Sắc mặt Hạ Tuyết cũng trắng bệch, nàng vô thức túm lấy quần áo của Lâm Mặc Ngữ: “Làm sao bây giờ?”

Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ nghiêm túc: “Nhìn ngoại hình thì có lẽ không phải là quái vật phổ thông.”

“Ít nhất cũng phải là quái vật cấp cường hoá tinh anh.”

“Rất phiền phức nhưng vẫn có thể đối phó được.”

Hiếm khi hắn chịu nói nhiều lời như vậy, dường như là để Hạ Tuyết yên tâm.

Nhưng hắn không giúp Hạ Tuyết yên tâm được thêm chút nào mà ngược lại càng khiến nàng sợ hãi hơn.

“Tất cả đều là quái vật cấp cường hoá tinh anh, chẳng phải sẽ giống như những con quái vật trong phó bản cấp Ác Mộng hay sao?”

Đột nhiên, khóe miệng Lâm Mặc Ngữ nhếch lên thành một đường vòng cung.

“Bị sức mạnh của vực thẳm xâm chiếm, phát sinh biến dị, có khi nào đây chính là cơ hội để tích lũy thêm kinh nghiệm…”

Lâm Mặc Ngữ nghĩ đến một khả năng.

Nếu quả thật đúng như suy nghĩ của hắn thì những con quái vật này sẽ giúp hắn tăng thêm một cấp.

Hình dáng khổng lồ của con quái vật đang tới gần, không phải là chạy mà là tiến lại gần từng chút một.

Giống như đang muốn trêu đùa với nhóm người chứ chẳng hề nóng lòng muốn nhanh chóng tiêu diệt bọn họ.

Âm thanh lạnh lẽo của Ác Ma đến từ Vực Thẳm lại vang lên.

“Sợ sao?”

“Các ngươi sợ rồi sao?”

“Những con quái vật này đã bị sức mạnh của ta cường hoá, mỗi một con đều tương đương với quái vật cấp cường hoá tinh anh.”

“Số lượng cũng không nhiều, chỉ có một trăm mà thôi.”

“Bạch Thần bảo các ngươi chỉ cần đoàn kết, đồng tâm hiệp lực là có thể chiến thắng.”

“Bây giờ thì nhìn xem, thật sự có thể thắng sao?”

“Ai, các ngươi cũng có hơn một trăm người mà, chia vừa mỗi người một con.”

“Chúng ta nên đấu đơn lẻ hay chơi tập thể luôn đây?”

“Hay là giống như lúc các ngươi thi đấu với nhau, tổ chức một trận đấu võ hả?”

“Đấu một trăm trận được không, ai thắng thì sống, ai thua thì chết.”

“Ha ha ha ha!”

Âm thanh của Ác Ma lại một lần nữa khiến nhóm người phải nghẹt thở.

Quái vật đang áp sát nhưng những thí sinh lúc này lại đang lùi lại.

Toàn đội ngay lập tức bị giảm hai cấp độ.

Sắc mặt Vương Tử Hạo lúc này tái nhợt, hai chân run rẩy mà lùi về phía sau.

Thánh kiếm sĩ Phong Tu cầm kiếm lên, mặc dù trông vẻ mặt không ổn lắm nhưng cũng không lùi lại dù chỉ một bước.

Tả Mai cũng vậy, tay cầm đoản kiếm, đã chuẩn bị sẵn tinh thần hy sinh.

Cũng có không ít thí sinh giống như Tả Mai và Phong Tu, vào thế chuẩn bị tác chiến.

Lâm Mặc Ngữ liếc qua bọn họ, cũng bắt đầu hành động.

Răng rắc!

Xoạt xoạt!

Khô Lâu chiến sĩ xông lên đầu tiên, Lâm Mặc Ngữ theo ngay phía sau.

Hạ Tuyết lo lắng: “Ngươi làm gì thế, mau quay lại đi.”

“Ngươi muốn làm gì hả?”

“Lần nào cũng vậy, chẳng nói trước gì cả.”

Hạ Tuyết dậm chân rồi đuổi theo.

Bỗng nhiên lúc này, Lâm Mặc Ngữ gằn giọng quát lại: “Quay về.”

Hạ Tuyết chậm lại một chút: “Ta không muốn.”

“Ta đi cùng ngươi.”

Hắn không nói gì nữa, muốn đi theo thì cứ đi, dù sao cũng không ảnh hưởng tới hắn.

Hành động đột ngột của Lâm Mặc Ngữ đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

“Tên này đang muốn làm gì vậy?”

“Hắn thế mà lại xông lên rồi.”

“Nhiều Khô Lâu quá, đây đều là vật triệu hồi của hắn sao?”

“Chẳng lẽ tên này là Triệu Hồi sư hả?”

“Có ai biết hắn không?”

Từng đường thuật Dò Thám lần lượt rơi trên người Lâm Mặc Ngữ.

[Lâm Mặc Ngữ, Cấp 16, Tử Linh pháp sư]

“Tử Linh pháp sư là chức nghiệp gì vậy, ta chưa từng nghe qua.”

“Không biết nữa, chưa từng nghe ai nhắc đến chức nghiệp này.”

“Chẳng lẽ đây lại là một chức nghiệp mới sao?”

“Giờ phải làm sao, chúng ta có nên tiến lên cùng hay không?”



Cũng chỉ có mười mấy người đi theo Lâm Mặc Ngữ xông lên.

Phong Tu và Tả Mai cũng ở trong đó.

Ôm theo ý chí sẵn sàng hy sinh.

Cho dù có phải chết trong trận chiến cũng phải chết như một chiến binh.

Con dân Thần Hạ không sợ chiến đấu, không sợ hy sinh!

Ác Ma Vực Thẳm cười mỉa mai, nói: “Ai, rốt cuộc cũng có người muốn chết rồi!”

“Lá gan không nhỏ nha, rất đáng khen ngợi!”

“Có dũng khí như vậy khiến ta cũng không nỡ giết ngươi, hay là ngươi đến Vực Thẳm làm người hầu cho Ma vương ta đi?”
Bình Luận (0)
Comment