Chương 797: Thần Thú trong thế giới Hủ Thi, Tinh Huyết Thần Thú (1)
Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo nhanh chóng chạy khắp cả cao nguyên số 4, thu hút hết tất cả các quái vật trên cao nguyên không bỏ sót con nào.
Tốc độ của Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo rất nhanh, thuộc tính nhanh nhẹn cực kỳ cao, khiến cho bọn chúng sở hữu được tốc độ nhanh hơn cả những quái vật cấp Thủ lĩnh.
Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo kéo hết quái vật tụ lại với nhau, dần dần biến thành đại quân quái vật giống hệt một con rồng dài vậy.
Chạy phía trước nhất là Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo đang xách rìu, theo sau chính là 12 con quái vật cấp Thủ lĩnh có tầm vóc cao to, sói có, sư tử có, gấu chó có còn có cả mãng xà.
…
Có đủ hết tất cả các loài dã thú.
Cuối cùng là hơn 300 con quái vật phó bản.
Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo kéo đại quân quái vật chạy trở lại, Khô Lâu Pháp Sư và Khô Lâu Thần Xạ Thủ đã đợi sẵn từ lâu.
Kỹ năng: Lời Nguyền Suy Lão!
Ánh sáng đỏ bao phủ cả cao nguyên.
Những thanh kiếm nhỏ đỏ tươi mang theo gông xích xuất hiện trên đỉnh đầu của tất cả các quái vật.
Trong mắt của quái vật cả thế giới ngay lập tức trở nên nhanh hơn.
Tốc độ của Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo đột ngột tăng nhanh.
Không phải thế giới nhanh hơn mà là bọn nó trở nên chậm đi.
Từng con quái vật đều thực hiện động tác chậm chạp.
Ninh Y Y không nhịn được bật cười thành tiếng: “Kích thích quá đi, quá thú vị rồi.”
Lâm Mặc Ngữ cũng đã lâu không kéo quái vật, khóe mắt cũng có chút sự vui vẻ.
Khô Lâu Pháp Sư và Khô Lâu Thần Xạ Thủ gần như ra tay cùng lúc.
Nguyên Tố Bạo Liệt mang theo ánh sáng rực rỡ nổ tung trong đám quái vật.
Mũi tên sắc bén của Thần Xạ Thủ ngay lập tức bắn ra, xuyên qua từng con quái vật.
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên, một số quái vật trong phút chốc bị giết ngay tức khắc.
Ngón tay Lâm Mặc Ngữ gõ ra nhè nhẹ.
Kỹ năng: Thi Thể Bạo Liệt!
Ầm! ầm! ầm!
Tiếng nổ không ngừng nối tiếp nhau hết tiếng này đến tiếng khác.
Mặt đất bị tung lên, lớp tuyết dày như thác nước ngược dòng chảy ngược lên trời, cả thế giới đều trở nên trắng xóa.
Đất trời bị che phủ bởi một màu trắng, không có thêm màu sắc nào khác.
“Đẹp quá đi!”
Giọng nói trong trẻo của Ninh Y Y phát ra từ trong thế giới trắng như tuyết.
Trong học viện Hạ Kinh, màn ảnh trước mặt mấy vị đại lão đã trở thành một mảng trắng xóa như tuyết, ngoại trừ cảnh này ra thì chẳng thấy cái gì cả.
“Không nhìn thấy gì nữa rồi.”
“Không biết bên trong thế nào rồi.”
Có người khẽ nói.
Ninh Thái Nhiên bật cười: “Có gì đâu mà sốt ruột, một lát rồi biết.”
Ông ấy xem thời gian, 6 phút, quả nhiên là nhanh hơn dự tính.
Tại đây, một tế đàn đang ở trung tâm cao nguyên số 4, một con quái vật từ từ tỉnh lại.
Nở rộ ra muôn vàn tia sáng nối liền trời đất.
Cùng với sự xuất hiện của luồng khí tức khổng lồ đó, băng tuyết tan chảy, màn hình nhanh chóng trở nên rõ ràng.
Trong màn hình từng đống thi thể lớn nhỏ chồng chất như núi.
Tất cả quái vật của cao nguyên số 4 ngã xuống không sót một con, đều chết sạch sẽ.
Ba vị viện trưởng đều có hơi kinh sợ, cho dù đó là Mạc Tinh Hà cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ giết quái vật theo đàn.
La Cao Hiên trừng to đôi mắt: “Từ lúc bắt đầu tấn công, hết thảy chỉ 10 giây thì đã giải quyết xong sao?”
Giọng nói Lạc Viêm hơi trầm xuống: “Chưa đến 10 giây.”
Ninh Thái Nhiên sớm đã biết sẽ như vậy, đứng ở đó đầy bí hiểm khó đoán, không nói một lời nào.
La Cao Hiên nói: “Ta muốn mời Lâm thần tướng gia nhập học viện Sáng Thần.”
Lạc Viêm hậm hực: “Thiên tài học viện Sáng Thần các ngươi đủ nhiều rồi, Lâm thần tướng đến học viện Viêm Hoàng bọn ta mới phù hợp.”
La Cao Hiên không nhượng bộ: “Học viện Sáng Thần bọn ta đứng đầu trong ba học viện, nói thế nào cũng nên đến chỗ bọn ta.”
“Cút, ai thừa nhận chứ. Học viện Viêm Hoàng ta sớm muộn gì cũng sẽ đứng đầu trong ba học viện.”
“Ha ha, đứng đầu trong ba học viện, có cho ngươi 1000 năm nữa cũng không thể nào.”
Hai người tranh cãi không ngớt, hiển nhiên đây cũng không phải là lần đầu tiên.
Cãi nhau một lúc, bỗng nhiên đồng thời nhìn về hướng Mạc Tinh Hà bên cạnh.
Trước đây lúc bọn họ tranh cãi, nhất định Mạc Tinh Hà cũng sẽ tham gia vào, thế nhưng hôm nay cái tên này lại im lặng không lên tiếng, rất kỳ lạ.
Sự việc xảy ra khác thường, chắc chắn có điều kỳ lạ.
“Mạc Tinh Hà, hôm nay ngươi có gì đó sai sai.”
Lạc Viêm nhìn chằm chằm Mạc Tinh Hà, không chỉ bà ta mà La Cao Hiên cũng nhìn chằm chằm ông ta.
Mạc Tinh Hà biết khó giấu được, nở một nụ cười mỉa mai: “Thực ra Lâm thần tướng đã gia nhập học viện Sáng Thế của ta rồi.“
“Cái gì!”
Hai người cùng lúc kêu lên quái lạ.
Lạc Viêm ác ý: “Chuyện khi nào?”