Chương 806: Một Đòn Dứt Điểm Cũng Không Chịu Nổi, Phế Vật (2)
“Có phải phó bản gặp vấn đề không? Cho dù là Lâm Mặc… Cho dù là hắn thì cũng không thể làm được.”
Sau khi Lăng Nhất Chiến thấy điểm số, là người tỉnh táo nhất.
Hắn ta biết nếu Lâm Mặc Ngữ đạt được điểm này thì không thể bình thường hơn được.
Hắn ta biết rõ kỹ năng của Lâm Mặc Ngữ mạnh mẽ thế nào.
Ở cấp 30 đã có thể vững vàng giày vò chết BOSS thế giới cấp 58.
Hiện tại Lâm Mặc Ngữ đã hoàn thành chuyển chức lần hai, chắc chắn còn mạnh mẽ hơn trước.
Chân thân Thần Thú đến đội của họ còn có thể đánh được thì đối mặt với Lâm Mặc Ngữ chỉ có thể bị giết trong phút chốc.
Lăng Nhất Chiến thở dài, hắn ta không ngờ sẽ phát hiện chuyện này.
Hắn ta không trách Lâm Mặc Ngữ, cũng không dám trách Lâm Mặc Ngữ.
May mắn chỉ lãng phí hai tháng, vẫn chịu đựng được.
Hắn ta quay người nói với đồng đội: “Chúng ta trở về thôi.”
“Lăng Nhất Chiến!”
Một giọng nói gọi hắn ta lại.
Lăng Nhất Chiến quen thuộc giọng này, là đội trưởng dẫn đội học viện Sáng Thần lần này, Phương Siêu.
Một người cũng giống như hắn ta, vì phó bản Cao Nguyên Thần Thú mà hạ cấp độ.
Hơn nữa, Phương Siêu còn đè cấp độ lâu hơn hắn ta, có lẽ đã nửa năm không thăng cấp.
Lăng Nhất Chiến quay đầu nhìn lại: “Phương Siêu, gọi ta có chuyện gì?”
Trong giọng nói mang theo sự ngạo mạn, đối với Lâm Mặc Ngữ hắn ta chịu phục nhưng với người khác, Lăng Nhất Chiến không phục.
Dù đối phương là người của học viện Sáng Thần cũng vậy.
Phương Siêu nói: “Lăng Nhất Chiến, ngươi cứ chán nản quay về như thế à? Không định biết rõ chuyện gì xảy ra à?”
Lăng Nhất Chiến cười ha ha: “Không rõ ràng sao? Lâm thần tướng cũng đánh phó bản, hơn nữa còn nhanh hơn đội chúng ta.”
Phương Siêu hừ lạnh: “Ngươi tin thành tích này sao?”
Lăng Nhất Chiến nói: “Phương Siêu, ngươi không phục à? Nếu là người khác đánh, ta không tin. Nhưng nếu là Lâm thần tướng, ta tin tưởng trăm phần trăm.”
Sắc mặt Phương Siêu có chút biến đổi: “Không ngờ ngươi cũng là người ủng hộ hắn ta.”
Lăng Nhất Chiến lắc đầu: “Ngươi quản được sao?”
Hắn ta không để ý Phương Siêu, mang người của học viện Sáng Thế rời đi.
Đội trưởng học viện Viêm Hoàng nhìn thấy biểu hiện của Lăng Nhất Chiến, mắt đảo một vòng rồi cũng dẫn đội rời đi.
Chỉ còn lại người của học viện Sáng Thần, vẻ mặt không cam lòng.
Thành tích của Lâm Mặc Ngữ quá kinh khủng, khiến họ không thể tin được.
Trong học viện Hạ Kinh, hầu hết nhóm người kiêu ngạo nhất tập trung ở học viện Sáng Thần.
Mỗi người đều là thiên tài hàng đầu của một độ tuổi.
Ngày thường họ không phục lẫn nhau, càng không phục người ngoài.
Họ cũng đã nghe truyền thuyết về Lâm Mặc Ngữ nhưng không tin lắm.
Nhưng giờ đây…
Họ cũng không còn cách nào.
“Đội trưởng, hay về trước, hỏi lão sư xem rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra.”
Đội trưởng Phương Siêu suy nghĩ một lát, biết bây giờ chỉ có thể như vậy.
Hắn ta rất tự phụ nhưng không ngớ ngẩn.
Biết thân phận địa vị của mình, chuyện này dựa vào chính hắn ta không thể làm rõ, chỉ có thể về học viện tìm lão sư.
Lúc này không gian bên cạnh có chút rung động.
Một nam một nữ xuất hiện ngoài phó bản.
Trong nháy mắt nhìn thấy nam tử, sắc mặt mọi người biến đổi.
Phương Siêu khẽ quát: “Lâm Mặc Ngữ!”
Lâm Mặc Ngữ vừa ra khỏi phó bản đã nghe thấy có người gọi tên mình, ngẩng đầu nhìn thấy một người mặc nguyên bộ trang bị bạch kim, dáng người cao lớn đứng trước mặt.
“Ngươi là ai?” Lâm Mặc Ngữ không biết hắn ta.
Phương Siêu nói: “Ta là Phương Siêu, học viện Sáng Thần. Lâm Mặc Ngữ, ta hỏi ngươi, ngươi đánh phó bản thế nào mà đạt được thành tích này?”
Lâm Mặc Ngữ hơi nhíu mày, thái độ khinh người của Phương Siêu làm hắn thấy chán ghét. Ninh Y Y xinh đẹp, thanh tú nói: “Ngươi có bệnh không? Chúng ta đánh phó bản thế nào, tại sao phải nói cho ngươi biết?”
Phương Siêu hừ lạnh: “Ta hỏi hắn, không hỏi ngươi.”
Lâm Mặc Ngữ bình tĩnh: “Ta không có nghĩa vụ phải nói cho ngươi biết. Còn nữa, cảnh cáo ngươi lần này, chú ý thân phận của mình, đừng nói chuyện với ta như vậy.”
Phương Siêu vẫn kiêu ngạo như cũ: “Ta là thiên tài của học viện Sáng Thần, sớm muộn gì cũng sẽ trở thành thần tướng, thậm chí bước vào cấp Thần.”
Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ hơi lạnh xuống, vẫn giữ giọng điệu lãnh đạm: “Chờ ngươi thành Thần Tướng rồi nói chuyện với ta. Bây giờ tránh ra, đừng cản trở ta cày phó bản.”
Phương Siêu lạnh lùng hừ một tiếng: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi mấy câu, chờ ngươi trả lời, ta sẽ tránh ra.”
Hắn ta thấy Lâm Mặc Ngữ chỉ có cấp 42.
Có thể trở thành thần tướng cũng chỉ là vận khí tốt.
Hắn ta chưa bao giờ coi những truyền thuyết kia là thật.
Trên thế giới có nhiều tin đồn không đúng.
Hắn ta đã cấp 50, trang bị toàn bộ bạch kim.
Dù đánh không lại Lâm Mặc Ngữ, cũng không chênh lệch quá lớn.
Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ lạnh hơn: “Đây là Điện phó bản, là học phủ, ta không động tới ngươi. Bây giờ lập tức tránh ra!”