Chương 812: Thuốc Thanh Tẩy, Tình Bạn Quân Tử Như Nước (2)
Hai người ở cùng nhau tuy bình thản nhưng tự nhiên, hài hòa.
Hai ngày sau, ở hòn đảo của học viện Sáng Thế, một tia sáng trắng bỗng bắn lên trời.
Tia sáng này rất mạnh, dù ban ngày cũng thấy rõ.
Hòn đảo như được phục hồi, tỏa ra từng đợt năng lượng, kích thích sóng lớn.
Trong sóng lớn, không ngừng truyền ra âm thanh ầm ầm.
Trận truyền tống của học viện Sáng Thế sáng lên, từng nhóm người đi vào học viện.
Mặc dù chỉ có 30 suất nhưng người đến thì không chỉ 30.
Nhiều người đi cùng trưởng bối trong gia tộc, mượn cơ hội này để gặp nhau.
Các tiểu bối vào đất tổ, các trưởng bối thì uống trà nói chuyện ngoài đất tổ, kể về quá khứ huy hoàng.
Lâm Mặc Ngữ tối qua đã trở về học viện Sáng Thế, tìm một nơi yên tĩnh để thiền định.
Hắn đã dùng thuốc Thanh Tẩy mà Thư Hàn cho khiến cho khí tức trên người thuần khiết vô cùng, còn sạch hơn tắm trăm lần.
Đây là loại tinh khiết từ bên trong ra ngoài, bất kỳ khí tức bên ngoài nào cũng không thể bám vào.
Theo dược tính, trạng thái này có thể duy trì khoảng 10 ngày, đủ để hoàn thành hành trình tại đất tổ.
Khi ánh sáng trắng chiếu thẳng lên trời, Lâm Mặc Ngữ mở mắt nhìn từ xa.
Ánh sáng trắng kết nối trời đất, như muốn xuyên thủng bầu trời.
Hắn có thể cảm nhận được, khi ánh sáng trắng bắn lên, một luồng khí tức không bình thường tràn ngập hòn đảo.
Khí tức cổ xưa mênh mông nhưng chứa đầy sinh lực.
Lâm Mặc Ngữ tràn đầy tò mò về đất tổ của học viện Sáng Thế.
Hắn từng thấy một số thông tin liên quan đến đất tổ trong thư viện hoàng gia.
Không phải học viện Sáng Thế có trước rồi mới có đất tổ. Ngược lại, đất tổ có trước, rồi mới xây dựng học viện Sáng Thế trên đó.
Thậm chí từ rất lâu trước kia, học viện Sáng Thế từng là một trong ba học viện hàng đầu của Hạ Kinh.
Ánh sáng trắng dần biến mất, học viện càng thêm náo nhiệt, người truyền tống đến liên tiếp không ngừng.
Lâm Mặc Ngữ tính toán thời gian có vẻ đủ, đứng dậy tiến về điểm hẹn.
Đất tổ mở ra, học viện Sáng Thế có 10 suất độc quyền.
Nhìn qua thì nhiều nhưng so với mấy trăm học viên trong học viện, 10 suất này không đủ.
Hàng năm đều phải tiến hành khảo hạch tuyển chọn, căn cứ vào biểu hiện và nhiệm vụ thường ngày, cuối cùng quyết định 10 suất này thuộc về ai.
Nhất là năm nay, Lâm Mặc Ngữ đã đặt trước một suất nên chỉ còn 9 suất còn lại.
Có người phê bình kín đáo chuyện này nhưng vô dụng.
Thân phận và công lao của Lâm Mặc Ngữ vẫn còn đó.
Nếu như hắn cũng không thể có được một suất, thử hỏi còn ai trong học viện xứng đáng hơn.
Đội ngũ học viện Sáng Thế đã tập hợp đầy đủ.
9 học viên đứng cạnh nhau, tinh thần khí đều đạt đỉnh phong.
Mạc Tinh Hà đứng trước 9 người, khí tức của một cường giả cấp Thần vừa nhìn đã rõ.
9 học viên nhìn Mạc Tinh Hà, trong mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
Có thể trở thành cường giả cấp Thần đều là con cưng của trời.
Lâm Mặc Ngữ từ từ tiến tới, thu hút sự chú ý của các học viên.
“Đó là Lâm thần tướng.”
“Cuối cùng hắn cũng tới, ta còn tưởng hắn quên rồi chứ.”
“Sao có thể quên được, hắn gia nhập học viện chúng ta, chính vì suất này.”
“Suất vốn đã ít, không ngờ còn bị hắn lấy mất một cái.”
Các học viên bàn tán xôn xao, rất nhiều người bất mãn với Lâm Mặc Ngữ.
Cũng phải thôi, vì dẫu sao hắn cũng đang làm ảnh hưởng đến lợi ích của họ.
“Đừng nói nữa!” Mạc Tinh Hà khẽ quát, 9 người lập tức im lặng.
Ở đây Mạc Tinh Hà nói một không hai, không ai dám phản bác nửa câu.
Lúc này, trong mắt Mạc Tinh Hà, Lâm Mặc Ngữ trông khác hẳn.
Trong mắt ông, Lâm Mặc Ngữ toàn thân sáng chói, khí tức thuần khiết không tì vết, có thể nói là tinh khiết đến cực điểm.
So với các học viên khác, quả thực là cách biệt rất lớn.
Ngay cả bản thân ông cũng chỉ có thể miễn cưỡng đạt được đến bước này.
Lâm Mặc Ngữ đi tới trước mặt Mạc Tinh Hà: “Viện trưởng, ta tới rồi.”
Mạc Tinh Hà lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Lâm thần tướng…”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Hôm nay ngài là viện trưởng, ta là học viên của ngài, gọi ta Lâm Mặc Ngữ là được.”
Mạc Tinh Hà hiểu ý của Lâm Mặc Ngữ: “Vậy thì xin mời Lâm Mặc Ngữ đồng học đứng vào đội ngũ, chờ một lát người đến đông đủ, ta sẽ mở ra đất tổ.”
“Tốt.”
Lâm Mặc Ngữ đi đến đội ngũ, gặp được Lăng Nhất Chiến: “Chào Lăng học trưởng.”
Lăng Nhất Chiến có cảm giác vui mừng bất ngờ: “Chào Lâm thần tướng.”
Lâm Mặc Ngữ cười nói: “Lăng học trưởng, chúng ta là đồng học, không cần khách sáo như vậy, ngươi nhìn ta này, ta có mang huy hiệu quân nhân theo đâu.”
Vai của Lâm Mặc Ngữ trống rỗng, thực sự không có huy hiệu.
Điều này cũng cho thấy hắn không muốn bị chú trọng quá mức.
Lăng Nhất Chiến mỉm cười: “Tốt, Lâm thần… Lâm học đệ lần này chuẩn bị thế nào?”
Lâm Mặc Ngữ nói rằng: “Cũng không cần chuẩn bị gì nhiều, tùy duyên thôi.”