Chương 814: Chẳng lẽ bên trong đất tổ lại là sinh mệnh cốt lõi? (2)
Dưới sự chỉ huy của Mạc Tinh Hà, mọi người lần lượt tiến vào đất tổ.
Cảnh tượng bỗng biến đổi, dường như đang đi qua một không gian truyền tống. Cảm giác này vừa như tiến vào bí cảnh, vừa như có chút khác biệt nào đó.
Một mảnh cỏ xanh của rừng rậm hiện ra trước mắt.
Thảm cỏ xanh um tùm, sinh cơ bừng bừng.
Phía trước là rừng rậm với những cây đại thụ xanh tốt, xa xa là núi cao không thấy điểm cuối.
Theo thông tin đã biết, bọn họ phải vượt qua ngọn núi cao này.
Một người trẻ tuổi hô lên: “Các vị, bỉ nhân đi trước một bước!”
Cuồng phong lóe lên, bao quanh người hắn ta là một luồng gió xanh lá, mang theo hắn ta bay về phía xa.
Khi bay đi, hắn ta không quên quay đầu nhìn Lâm Mặc Hàm, tựa như muốn thể hiện bản thân, có vẻ hơi kiêu ngạo.
Mạc Vận khẽ liếc: “Hắn ta là Liệt Phong, đến từ Liệt gia ở Hải Thành, nghề nghiệp là Thánh Pháp Sư cấp huyền thoại, cấp 56.”
“Hải Thành Liệt gia là gia tộc pháp sư nguyên tố, trong nhà có một vị Pháp Sư cấp Thần.”
Mạc Vận nhanh chóng giải thích tình huống của Liệt Phong, sau đó nhíu mày: “Lạ thật, chẳng lẽ gia tộc hắn ta không nói với hắn ta là không thể bay ở đây sao?”
Vừa dứt lời, Liệt Phong giật mình kêu to rồi rơi xuống.
Đẹp trai chỉ được một giây, hắn ta chưa bay xa được vài mét đã ngã xuống đất.
Ngã xuống không quan trọng nhưng phía dưới vừa hay có một con thỏ toàn thân xanh biếc.
Con thỏ ẩn núp trong bụi cỏ, nếu không nhìn kỹ còn không thấy.
Lâm Mặc Ngữ tinh thần mạnh mẽ, cảm ứng nhạy bén, thấy rất rõ ràng.
Con thỏ bị đè chết ngay lập tức.
Không có cảnh tượng máu me, sau khi chết con thỏ hóa thành một luồng sáng chui vào cơ thể Liệt Phong.
Trên người Liệt Phong như thêm một luồng khí tức đặc biệt.
Luồng khí này rất yếu, không rõ ràng, Liệt Phong cũng không cảm nhận được.
Liệt Phong hơi chật vật đứng dậy, hùng hổ kêu lên: “Nơi quái quỷ gì thế này, vậy mà lại không thể Phi Hành.”
Nơi này không thể Phi Hành, khác với Cấm Bay.
Cấm Bay là trực tiếp áp chế tất cả kỹ năng và khả năng bay, căn bản không thể bay lên.
Mà ở đó, ngươi có thể bay một lúc nhưng chỉ được khoảng mười mấy thước, sau đó bị một sức mạnh vô hình kéo xuống.
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy khi Liệt Phong rơi xuống vừa nãy, nguyên tố phong trên người hắn ta không hề suy yếu đi. Chỉ là hắn ta không thể ngăn cản sức mạnh khổng lồ mới rơi xuống từ đất tổ thôi.
Kết quả là không chỉ ngã xuống, còn đè chết một con thỏ nhỏ, nhiễm phải khí tức đặc biệt.
Lâm Mặc Ngữ không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Mạc Tinh Hà nói rất rõ, chỉ cần không giết động vật ở đây sẽ không gặp nguy hiểm.
Ngược lại, nếu giết động vật ở đây thì không ai biết điều gì sẽ xảy ra.
Không cần nói rõ nhưng ai cũng hiểu.
Lâm Mặc Hàm nhìn thấy cảnh này, thấp giọng nói: “Chúng ta nên cách xa hắn ta một chút.”
Rõ ràng Lâm Mặc Hàm biết điều gì đó, mọi người lặng lẽ tránh xa Liệt Phong.
Phương Võ đi tới nói với Lâm Mặc Hàm: “Chúng ta đi cùng nhau nhé.”
Lâm Mặc Hàm lắc đầu: “Không cần, ta đi với Tiểu Ngữ.”
Tiểu Ngữ?
Phương Võ nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ, hắn ta không nhận ra Lâm Mặc Ngữ.
Mạc Vận giới thiệu: “Đây là Phương Võ, cấp 61, chức nghiệp giả cấp huyền thoại, Thánh Quang kỵ sĩ.”
Khi Mạc Vận giới thiệu, Phương Võ vỗ ngực tự hào.
Chức nghiệp giả cấp 61 huyền thoại, trong nhóm 30 người vào đất tổ cũng thuộc nhóm hàng đầu.
Phần lớn sự chú ý của Phương Võ tập trung vào Lâm Mặc Hàm, rất ít khi rời đi.
Lâm Mặc Ngữ chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng: “Tỷ, chúng ta đi thôi.”
Lâm Mặc Hàm cười tươi: “Được, đi.”
Nhóm bốn người đi về phía rừng núi ở xa kia, không chào hỏi Phương Võ.
Ánh mắt Phương Võ lóe lên, không rõ suy nghĩ gì, sau đó cũng đi về hướng rừng núi.
Mọi người không tụ lại một chỗ, mà phân tán tiến vào rừng rậm.
Lâm Mặc Hàm nhắc nhở: “Chú ý dưới chân, đừng dẫm lên bất kỳ động vật nào.”
Ninh Y Y hỏi: “Cả kiến nhỏ cũng không được sao?”
Lâm Mặc Hàm nói: “Không phải không được, cố gắng không dẫm lên là được.”
Lâm Mặc Ngữ trong lòng lo lắng: “Tỷ, có phải không thể làm tổn thương bất kỳ sinh vật nào ở đây?”
Lâm Mặc Hàm gật đầu: “Đúng vậy.”
Trước khi xuất phát, dù các sư trưởng đã khuyên bảo bọn họ nhưng sẽ không thể nói kỹ như Lâm Mặc Hàm.
Mạc Tinh Hà cũng không nói đến chuyện này.
Có vẻ như Lâm Mặc Hàm biết nhiều hơn tưởng tượng.
Lâm Mặc Ngữ chú ý dù mới vào rừng không lâu đã có vài người nhiễm phải khí tức đặc biệt.
Có người giẫm chết kiến nhỏ hoặc côn trùng nhỏ vô nghĩa nào đó.
Tinh thần lực của Lâm Mặc Ngữ lan ra như thủy triều, cẩn thận bao trùm mặt đất.
Ninh Y Y thân làm Ám Dạ Hành Giả, là một thích khách cấp truyền thuyết, nhanh nhẹn vô cùng, tránh được tất cả côn trùng nhỏ.