Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 820 - Chương 820: Điên Cuồng Hỏi Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao (1)

Chương 820: Điên Cuồng Hỏi Mười Vạn Câu Hỏi Vì Sao (1)
Đi một lúc, phía trước truyền đến tiếng đánh nhau cùng với năng lượng rung động và tiếng kêu thảm thiết.

“Có người đang chiến đấu ở đây.”

Mấy người liếc nhau rồi nhanh chóng chạy tới.

Xuyên qua vườn hoa, họ tiến vào một khoảng đất trống.

Hầu hết những người tiến vào đất tổ đều ở đây.

Trên đất trống, một nhóm người đang chiến đấu.

Đúng hơn là mười mấy người đang vây công một người.

Những người này cầm trong tay kiếm, đại đao, còn có người bắn tên từ xa.

Vũ khí đại diện cho chức nghiệp của họ: kỵ sĩ, chiến sĩ, cung tiễn thủ đều có.

Nhưng rõ ràng nhưng người này đều ăn trái cây, kỹ năng bị phong ấn, thuộc tính cũng rất chênh lệch. Tất cả tấn công đều chỉ là đánh thường.

Người bị vây công cũng là một kỵ sĩ cầm trường kiếm.

Hắn ta đứng thả lỏng, biểu lộ tùy ý, chỉ cần vung tay là trường kiếm có thể phát ra năng lượng, đẩy lùi mấy người.

“Hắn ta không ăn trái cây.” Lâm Mặc Ngữ liếc mắt lập tức nhận ra, người bị vây công không ăn trái cây, vẫn còn mạnh mẽ trong cuộc chiến ác liệt.

Hiện tại hắn ta như mèo chơi với chuột, đùa giỡn với đám người.

Ở cách đó không xa, còn có một nhóm người đang đứng xem.

Họ đều là pháp hệ chức nghiệp, lúc này không có bất kỳ sức chiến đấu nào.

Trên mặt đất còn nằm hai người, vẫn còn thở, có lẽ bị trọng thương.

Khi nhóm Lâm Mặc Ngữ đến gần, kỵ sĩ bị bao vây bỗng nhiên cười lớn: “Cuối cùng mọi người đã đến đông đủ, trò chơi mèo vờn chuột cũng nên kết thúc!”

Dưới chân hắn ta xuất hiện một luồng ánh sáng màu xanh.

Ngay sau đó, dưới chân mọi người cũng có vòng sáng màu lam hiện lên, khí tức băng lãnh cuốn tới.

Đó là kỹ năng của Thánh Quang kỵ sĩ.

Vòng sáng đóng băng!

Kỹ năng này có thể làm đóng băng kẻ địch, giảm tốc độ của kẻ địch.

Trong lúc đánh nhau, kỹ năng này rất hiệu quả, nắm giữ khả năng khống chế cực mạnh.

Khi giết người cũng hữu ích.

Tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ Lâm Mặc Ngữ, đều bị ảnh hưởng bởi vòng sáng đóng băng, hành động chậm lại.

Trên mặt mỗi người đều hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Kỵ sĩ giơ trường kiếm lên chỉ vào họ: “Chờ các ngươi đã lâu rồi.”

Sắc mặt của Mạc Vận nghiêm túc: “Thánh Quang kỵ sĩ, hắn ta chắc là người của Châu gia.”

Lâm Mặc Ngữ nói: “Không chỉ là người của Châu gia, còn là người quen cũ, các ngươi không được qua đây, để ta xử lý.”

Nói xong, Lâm Mặc Ngữ đi thẳng về phía trước, từ tốn nói: “Châu Lạc Thánh, ta không nhận lầm chứ?”

Châu Lạc Thánh hơi sững sờ, rồi cười lớn: “Không ngờ ngươi nhận ra, Lâm Mặc Ngữ quả nhiên lợi hại, cũng mạnh đấy!”

Nói rồi, hắn ta bắt đầu biến đổi ngoại hình, cuối cùng hiện rõ là Châu Lạc Thánh. Hắn ta nhìn Lâm Mặc Ngữ với ánh mắt đầy hận ý: “Ta rất tò mò, sao ngươi nhận ra ta?”

Lâm Mặc Ngữ đáp: “Ta cũng rất tò mò, sao ngươi lại trở thành chó săn hội ma nô. Là ngươi thành chó săn, hay cả Châu gia đều thành chó săn rồi?”

Châu Lạc Thánh gặp Lâm Mặc Ngữ lúc hắn vừa đến chiến trường Nguyên.

Khi đó, hắn ta mới ở cấp 30, không ngờ bây giờ đã hoàn thành chuyển chức lần hai.

Tốc độ thăng cấp rất nhanh.

Tuy nhiên, khí tức của Châu Lạc Thánh không ổn định, dường như không thăng cấp bằng phương pháp bình thường.

Theo cảm nhận của Lâm Mặc Ngữ, khí tức của hắn ta rất phù phiếm, thuộc tính chập chờn, rất không ổn định.

Châu Lạc Thánh cười lạnh nói: “Cái gì gọi là trở thành chó săn ma nô? Đừng nói khó nghe như vậy, ta và bọn chúng chỉ là quan hệ hợp tác.”

Lâm Mặc Ngữ mang theo một tia khinh thường: “Ngươi chỉ là một kỵ sĩ Thánh Quang cấp 40, có tư cách gì hợp tác với bọn họ?”

Châu Lạc Thánh cười to: “Cái gì Thánh Quang kỵ sĩ, ta bây giờ là kỵ sĩ Thánh Ngôn, Thánh Ngôn kỵ sĩ cấp truyền thuyết trung đẳng.”

Chỉ một chữ khác biệt, chức nghiệp đã khác một cấp bậc.

Châu Lạc Thánh cười càng điên cuồng: “Ngươi có biết Thánh Ngôn kỵ sĩ là gì không? Nói ngươi cũng không hiểu, ta sẽ cho ngươi xem, ví dụ như thế này!”

Nói rồi, hắn ta nhìn về phía một kỵ sĩ đang lùi ra xa, miệng hừ lạnh phun ra một chữ: “Trảm!”

Dẫu không thấy hắn ta có bất kỳ động tác gì, một đạo kiếm quang lạnh lẽo quét ra, chém trúng người đối phương.

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, kỵ sĩ kia bay ra xa và ngã rầm trên mặt đất, trên thân xuất hiện một vết thương sâu tới xương.

Châu Lạc Thánh điên cuồng cười: “Nhìn thấy chưa? Đây chính là Thánh Ngôn kỵ sĩ, một lời nói có thể biến thành pháp thuật.”

Trong mắt Lâm Mặc Ngữ lộ ra vẻ thương hại.

Trong mắt Châu Lạc Thánh, Thánh Ngôn kỵ sĩ dường như là đỉnh cao nhưng loại người này lại không biết trời cao đất rộng.

Lâm Mặc Ngữ nói: “Ngươi trở thành chó săn hội ma nô, không ăn trái cây, chính là muốn giết chúng ta ở đây đúng không?”

Châu Lạc Thánh cười lớn: “Đúng vậy.”

Lâm Mặc Ngữ tiếp tục: “Nhưng giết chúng ta thì có ích gì? Nơi này đều là thiên tài của các đại gia tộc, ai cũng có dấu ấn linh hồn, chết cũng có thể phục sinh.”

Lời của Lâm Mặc Ngữ làm cho mọi người ở đây đều an tâm hơn.
Bình Luận (0)
Comment