Chương 827: Sinh mệnh thần lực, Châu gia gặp phiền phức lớn rồi (1)
Lâm Mặc Ngữ cũng không sử dụng bất kỳ kỹ năng dư thừa nào.
Hắn tận dụng làm nhiều việc cùng một lúc, dương tay ra như xạ điêu bắn cung, mỗi giây ném ra năm quả Lôi Cầu.
Từ đầu đến cuối, con bù nhìn mặc pháp bào không có cơ hội phản kháng.
Lâm Mặc Ngữ lấy tư thế nghiền ép giết chết nó.
Con bù nhìn nổ tung, hóa thành một luồng khí trắng chui vào cơ thể Lâm Mặc Ngữ.
Thuộc tính bốn chiều lại gia tăng 1000 điểm.
Hiện tại, sức mạnh, linh hoạt, tinh thần và thể chất của hắn tổng cộng đạt tới 11500 điểm.
Nhìn thuộc tính của mình gia tăng, Lâm Mặc Ngữ đã hiểu.
Đánh bại bù nhìn, thuộc tính của con bù nhìn sẽ tăng lên trên người mình.
Cứ như vậy, số lần thông quan càng nhiều thì thuộc tính thêm vào càng gia tăng.
Nhưng những lần gia tăng thuộc tính này thì có ích lợi gì, Lâm Mặc Ngữ đến bây giờ cũng chưa biết rõ ràng.
Suy cho cùng, đây chỉ là thuộc tính bổ sung sau khi ăn trái cây chứ không phải thuộc tính nguyên bản của hắn.
Nếu so sánh cùng thuộc tính nguyên bản của hắn, chênh lệch có chút lớn.
Thử nghiệm của đất tổ mang theo sương mù, lộ ra vẻ cổ quái.
Nghĩ đến lời nói của Bạch Ý Viễn, Lâm Mặc Ngữ chỉ có thể tiếp tục đi tới đích.
Sau đó Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy trên bầu trời sáng lên, một vệt ánh sáng phá không mà tới, trong nháy mắt xông vào trong cơ thể hắn.
Thân thể lập tức giống như được ngâm trong suối nước nóng ấm áp, có dòng nhiệt nóng truyền khắp cơ thể.
Lâm Mặc Ngữ chấn động tinh thần, lẩm bẩm nói: “Sinh mệnh thần lực.”
Cảm giác này giống như nhiệt lượng còn sót lại trong cơ thể sau khi bị sét đánh ở Thế giới Hủ Thi.
Về sau Lâm Mặc Ngữ từ trong miệng thần Sinh Mệnh mới biết được cỗ nhiệt lưu này chính là sinh mệnh thần lực, là một nhánh lực lượng thuộc về Thần Sinh Mệnh.
Sau này khi Quyền Trượng Tái Sinh bị đánh tan thành từng mảnh, sinh mệnh cốt lõi không biết ở nơi nào, bản thể Quyền Trượng cũng nằm rải rác ở Thế giới Hủ Thi, dung nhập vào tia sét.
“Ánh sáng trong miệng lão sư nói tới nhất định có liên quan đến sinh mệnh cốt lõi.”
Hiện tại Lâm Mặc Ngữ rất chắc chắn suy đoán không sai.
Bên ngoài đất tổ, có người bị truyền tống ra ngoài.
Liệt Phong mờ mịt nhìn bốn phía, sau khi thấy rõ tình huống chung quanh, hắn ta mới ý thức được mình đã bị loại.
Thế nhưng sao mình lại bị loại?
Ôm đầu, Liệt Phong cố gắng nhớ lại nhưng làm thế nào cũng nhớ không ra.
Hắn ta chỉ nhớ rõ mình đã đi qua cây cầu treo, đến một bệ đỡ, giống như đang học tập kỹ năng mới.
Nhưng kỹ năng đó là gì hắn ta không nhớ nổi, đoạn ký ức kia đã biến mất.
Càng nghĩ đầu càng đau, đầu Liệt Phong tựa như toàn bột nhão, trên mặt cũng dần lộ ra vẻ thống khổ.
“Phong nhi.”
Trưởng bối trong gia tộc Liệt Phong đi tới, khẽ quát một tiếng, đánh thức Liệt Phong từ trong hồi ức.
Xem dáng vẻ của Liệt Phong đã biết hắn ta căn bản nghĩ không ra.
Cho nên cũng lười hỏi nhiều.
Cũng không phải lần đầu tiên tiến vào đất tổ, loại tình huống này nhìn lắm cũng thành quen.
Ngay cả cường giả cấp Thần như Mạc Tinh Hà lúc còn trẻ tiến vào đất tổ cũng không nghĩ không ra mà.
Đột nhiên Liệt Phong hét lên: “Gia gia, đã xảy ra chuyện!”
Hả?
Thanh âm của hắn ta rất lớn, lập tức thu hút sự chú ý của đám người.
Liệt Phong nói: “Châu Lạc Thánh của Châu gia đã gia nhập hội ma nô, hắn ta không có ăn trái cây, chờ chúng ta đều ăn trái cây xong thuộc tính kỹ năng bị phong ấn tạm thời, hắn động thủ giết chúng ta.”
“Mà hắn lại còn vận dụng kết giới diệt hồn, muốn ngăn cản chúng ta sống lại thông qua ấn ký linh hồn.”
Cái gì!
Liệt Phong hai mắt tối sầm lại, Ninh Thái Nhiên toàn thân bốc hỏa quát: “Ngươi nói cái gì?”
Ông thân là một cường giả cấp Thần, khí tức bộc phát khiến Liệt Phong phanh một tiếng ngã trên mặt đất, mặt mũi tràn đầy hoảng loạn.
Mạc Tinh Hà vội vàng đi tới: “Ninh lão, đừng có gấp, nghe hắn nói xong đã.”
Ninh Thái Nhiên vung tay lên, Liệt Phong lập tức được rất nhiều năng lượng nguyên tố nâng dậy: “Nói rõ một chút.”
Trên mặt Liệt Phong đầy khẩn trương, nhanh chọn kể lại chuyện Châu Lạc Thánh muốn giết bọn họ: “May mắn là cuối cùng Lâm thần tướng cũng tới, giết chết Châu Lạc Thánh bằng không chúng ta không ai sống nổi.”
Nghe đến đó, đám người không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Mạc Tinh Hà mắt sắc nhìn xung quanh: “Người của Châu gia đâu?”
Nào còn người của Châu gia, sớm đã không thấy.
Có tật giật mình!
Lần này chứng minh lời nói của Liệt Phong là hoàn toàn chính xác.
Mạc Tinh Hà trầm giọng nói: “Đừng vội, lát nữa lại có người ra thì hỏi rõ ràng.”
“Nếu như Châu gia thực sự có vấn đề, bọn họ chạy không thoát đâu.”
Không bao lâu lại có một người bị truyền tống ra ngoài.
Hỏi một chút, quả nhiên đúng như lời Liệt Phong nói.
Nếu không có Lâm Mặc Ngữ, người ở bên trong một người cũng không còn.