Chương 842: Nếu đã không muốn đi, vậy thì đừng đi nữa. (1)
Ban đầu, lồng bảo vệ đã đứng trước nguy cơ sụp đổ dưới sự tấn công của những Khô Lâu và đòn tấn công của Lâm Mặc Ngữ đã trở thành đòn đánh cuối cùng khiến cho lồng bảo vệ đổ sụp.
Lồng bảo vệ vỡ tan tành, những Khô Lâu trên lồng bảo vệ như đàn sói ác liệt lao xuống thuyền chiến.
Các chiến sĩ Long tộc trên thuyền chiến bắt đầu phản kích.
Những chiến sĩ Long tộc này đều ở cấp 50 đến cấp 60.
Mặc dù cấp độ không thấp nhưng trước sự tấn công của những Khô Lâu, bọn chúng không có khả năng chống cự và nhanh chóng bị giết chết.
Thi thể rơi xuống mặt đất, khóe miệng của Lâm Mặc Ngữ khẽ nhếch lên.
Đã có đạn dược rồi, tiếp theo sẽ đơn giản thôi.
Rầm! Rầm rầm!
Tiếng nổ liên tiếp vang lên, năng lượng khủng khiếp bao trùm toàn bộ thuyền chiến.
Thuyền chiến gần như tan rã ngay lập tức, viên tinh thể ma thuật sụp đổ, lắc lư rơi từ trên không trung xuống.
Không một Long tộc nào trên đó may mắn thoát khỏi.
Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo nhặt xác Long tộc, nhảy sang thuyền chiến Long tộc gần đó.
Thi thể bị ném bay lên không trung, Lâm Mặc Ngữ kích nổ từ xa.
Lâm Mặc Ngữ tự tay đạo diễn màn pháo hoa đầy chết chóc này.
Từng chiếc thuyền chiến Long tộc tan rã trên không trung, rơi xuống.
Sát khí trên người Lâm Mặc Ngữ cuồn cuộn, hắn nói: “Muốn giết ta, mang chút thành ý tới.”
Vụ nổ vang dội như một bản giao hưởng, từ khi vang lên thì không hề dừng lại.
Chỉ trong nháy mắt, 20 chiếc thuyền chiến Long tộc sụp đổ và rơi xuống khiến cho Long tộc ở đây bị diệt sạch.
Quốc vương Long tộc gầm lên đầy phẫn nộ, nó điên cuồng lao tới muốn giết chết Lâm Mặc Ngữ.
Nhưng trước mặt Bạch Ý Viễn, nó không có cơ hội nào.
Sau ngàn năm, đây là lần đầu tiên một Nhân tộc cấp Thần và quốc vương Long tộc đụng độ.
Lâm Mặc Ngữ chỉ liếc nhìn thôi cũng biết Bạch Ý Viễn mạnh hơn, chiếm thế thượng phong.
Trận chiến giữa những kẻ cấp Thần quả thực rất đáng sợ.
Bọn họ không ngừng thay đổi chiến trường, từ mặt đất đánh lên trời, rồi lại lao xuống mặt đất.
Đất trời sụp đổ, như thể thiên tai.
Năng lượng cấp Thần bùng nổ trong không khí, Lâm Mặc Ngữ căn bản không thể tới gần.
Ngay cả bầu trời cũng thay đổi theo, sấm chớp rền vang, gió mây cuồn cuộn.
Lâm Mặc Ngữ đảo mắt tìm kiếm xung quanh, nhanh chóng nhìn thấy Thạch Hưng An.
Đồng tử hắn co lại, trong mắt bùng lên ngọn lửa tức giận.
“Lão sư, ta đi cứu người!”
Hắn hét lên giận dữ, quân đoàn Vong Linh lao về phía trước như điên.
Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo xách thi thể, mang theo sự tức giận của Lâm Mặc Ngữ mà lao ra như hổ báo.
Tiếng răng rắc vang vọng khắp đại địa này.
Tổng cộng 18750 Khô Lâu hợp thành quân đoàn Vong Linh và chạy điên cuồng trên đại địa của chiến trường Nguyên.
Lần này, Lâm Mặc Ngữ dẫn đầu đội quân.
Lửa giận trong mắt hắn đã không thể kiềm chế được nữa..
Từ đằng xa, hắn nhìn thấy Thạch Hưng An, nhìn thấy Lương Nguyệt.
Hai người bị xiềng xích trói lại, treo trên cột trụ khổng lồ, lắc lư trong gió.
Từ đằng xa, Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được khí tức sinh mệnh, họ vẫn sống nhưng chỉ còn thoi thóp.
Thạch Hưng An gắng gượng mở mắt ra, nhìn Lương Nguyệt đang ở gần trong gang tấc lại chẳng thể chạm vào: “Nguyệt Nguyệt, xin lỗi.”
Lương Nguyệt nghe thấy tiếng của Thạch Hưng An: “Không trách ngươi.”
Ánh mắt của nàng ta tràn đầy dịu dàng, không hề có ý trách móc Thạch Hưng An.
“Chỉ tiếc là không thể nhìn thấy ngươi trở thành Đại Địa Kỵ Sĩ rồi.” Lương Nguyệt nở nụ cười cay đắng.
Ngay cả trong hoàn cảnh này, nàng ta vẫn nghĩ cho Thạch Hưng An.
Nam nhi không dễ rơi nước mắt, chỉ vì chưa đến lúc đau lòng.
Nước mắt lặng lẽ chảy ra từ khóe mắt Thạch Hưng An, rơi xuống.
Hắn ta cứ như vậy nhìn Lương Nguyệt, nhìn người phụ nữ đã ở bên cạnh hắn ta mà không phàn nàn lấy một lời, dù chết đi cũng không hối hận.
Cuộc đời như vậy, còn mong gì hơn nữa.
Ánh mắt Thạch Hưng An bỗng dừng lại.
Quân đội của Long tộc đã hành động, đang tiến về phía trước.
Từ xa, hắn ta nhìn thấy một nhóm người đang lao đến đây.
Lương Nguyệt cũng phát hiện ra điều này.
Thạch Hưng An lập tức hiểu ra, là Lâm Mặc Ngữ đến rồi.
Trong mắt hắn ta mang theo nỗi buồn: “Lâm huynh đệ sao lại đến đây, sao hắn lại đến cứu ta, điều này sẽ hại chết hắn mất.”
Lương Nguyệt an ủi: “Ngươi biết mà, hắn nhận được tin tức thì chắc chắn sẽ đến.”
Sau khi người của Long tộc bắt họ, đã dùng thiết bị liên lạc của hắn ta để gửi tin nhắn cho Lâm Mặc Ngữ.
Mục đích là dụ dỗ Lâm Mặc Ngữ đến đây, âm mưu giết chết hắn.
Vì vậy, Long tộc đã điều động quân đội, thuyền chiến, chiến tướng và cả một vị quốc vương Long tộc.