Chương 848: Dược Tễ Sư cấp thần duy nhất của Nhân tộc (1)
Bạch Ý Viễn khịt mũi: “Ngươi nói khác gì không nói, Tiểu Ngữ bây giờ sao có thể đến được không gian sâu thẳm.”
“Ngay cả khi đã đến, có thi thể cự long đó, để Tiểu Ngữ đi chịu chết à?”
Mạnh An Văn nói: “Ta chỉ nói là có một nơi như vậy thôi.”
Lâm Mặc Ngữ hiểu ý của Mạnh An Văn: “Cảm ơn lão sư.”
Nếu có cơ hội, hắn nhất định sẽ đi xem thử.
Bạch Ý Viễn nói:
“Bây giờ cả Long tộc và Ác Ma Vực Thẳm đều nhắm vào ngươi, sau này hành động nhất định phải cẩn thận.”
“Ngay cả ở trong lãnh thổ đế quốc cũng không được chủ quan, lũ này có nhiều thủ đoạn nham hiểm.”
Lâm Mặc Ngữ hiểu rõ đạo lý trong đó: “Ta sẽ cẩn thận.”
Mạnh An Văn thờ ơ nói: “Thêm vài ngày nữa, chúng ta sẽ quét sạch bọn chuột già đó, hẳn là có thể yên ổn một thời gian.”
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Không có cách nào để diệt trừ triệt để sao?”
Bạch Ý Viễn lắc đầu: “Không đơn giản như ngươi tưởng, những người trong đế quốc còn ổn nhưng những nơi khác thì không dễ xử lý.”
“Nếu thực sự động thủ, rất có thể sẽ bùng phát nội chiến trong Nhân tộc. Đến lúc đó, dù là Ác Ma Vực Thẳm hay Long Tộc, đều sẽ thừa cơ hội để gây rối.”
Chính là đạo lý này, sau khi suy nghĩ Lâm Mặc Ngữ lập tức hiểu ra.
Nhân tộc không chỉ có một đế quốc Thần Hạ, nội bộ Nhân tộc có thế lực đan xen chằng chịt và vô cùng phức tạp.
Nếu thực sự làm lớn chuyện, có thể sẽ dẫn đến nội loạn.
Mạnh An Văn trầm giọng nói: “Nhân tộc cần một cường giả, một người nói một không hai, không ai dám phản bác.”
Lâm Mặc Ngữ theo bản năng hỏi: “Vị kia không được sao?”
Mạnh An Văn nói: “Bán Siêu Thần vẫn chưa đủ, có lẽ đến khi hắn ta thực sự trở thành cấp Siêu Thần mới có thể làm được.”
Cấp Siêu Thần thực sự!
Trở lại học viện Hạ Kinh, trong tai Lâm Mặc Ngữ vẫn còn văng vẳng lời nói cuối cùng của Mạnh An Văn.
Nhân tộc cần một cấp Siêu Thần thực sự, một Nhân Hoàng nói một không hai.
Chỉ có lúc đó, mới có thể thực sự ổn định Nhân Tộc, triệt để giải quyết được rắc rối bên trong.
“Lâm học đệ.”
Một giọng nói trong trẻo vang vọng trong tai.
Thư Hàn đứng cách đó không xa vẫy tay với hắn.
Lâm Mặc Ngữ thấy rất kỳ lạ, dường như Thư Hàn đang cố ý đợi mình.
Mỗi lần hắn và Thư Hàn gặp nhau, không phải trong Điện phó bản thì chính là thư viện, Thư Hàn rất ít chủ động tìm mình.
Ánh mắt Thư Hàn hơi híp lại, như trăng lưỡi liềm: “Lâm học đệ, ta muốn tìm ngươi giúp một chuyện.”
“Được.” Lâm Mặc Ngữ không nghĩ ngợi đồng ý.
Ở trong lòng Lâm Mặc Ngữ, Thư Hàn chính là một trong những người bạn hiếm hoi của hắn.
Nàng ấy mở miệng, có thể giúp thì hắn chắc chắn giúp.
Thư Hàn như đã sớm dự liệu được đáp án này, nàng ấy đưa cho Lâm Mặc Ngữ một khối đá Truyền Tống: “Lâm học đệ, phiền ngươi đi cùng ta.”
Truyền Tống cách đó cũng không xa, hẳn là vừa mới ra bên ngoài thành phố Hạ Kinh.
Hai người đi tới bên ngoài của một tòa tiểu viện, so với Tiểu viện Bạch Thần, nơi này còn tinh xảo hơn mấy phần.
Đứng ngoài viện, Lâm Mặc Ngữ ngửi được mùi thuốc kỳ dị.
Không giống mùi thơm, mà mang theo một mùi vị tanh hôi nhiều hơn.
Thứ mùi này hình như hắn từng ngửi thấy rồi.
Lâm Mặc Ngữ lập tức nghĩ ra, đây là mùi của xác chết.
Dù rất nhạt nhưng chắc chắn hắn sẽ không nhận sai.
“Chín mươi bảy.” Thư Hàn thấy biểu cảm của Lâm Mặc Ngữ, trong lòng đã đếm số xong: “Lâm học đệ đoán đúng rồi.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Tại sao nơi này lại có xác chết?”
Thư Hàn tiến lên đẩy cửa viện: “Lâm học đệ đi vào thì biết.”
Bên trong tiểu viện mùi thuốc càng nồng hơn, mùi hôi của xác chết cũng mãnh liệt hơn nhiều.
Có lẽ người bình thường không phân biệt được sự khác nhau bên trong nhưng Lâm Mặc Ngữ thì có thể phân biệt.
Viện rất cũ, có ba lối vào và ba lối ra.
Đi theo Thư Hàn đến sau viện, Lâm Mặc Ngữ khá ngạc nhiên, Đông Phương Dao cũng ở đây.
Đông Phương Dao nói với Lâm Mặc Ngữ: “Lâm thần tướng, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Biểu cảm nàng ta hơi mất tự nhiên, có thể là vì chuyện lần trước suýt chút nữa bỏ mạng trong Thế giới Hủ Thi.
Lâm Mặc Ngữ gật đầu một cái, coi như đáp lại.
Thư Hàn hỏi: “Lâm học đệ không thấy kỳ lạ, tại sao công chúa Dao lại ở đây sao?”
Lâm Mặc Ngữ biết trong một số gia tộc lớn ở đế quốc, giữa hậu bối có thể quen biết nhau.
Giống như Ninh Y Y và Mạc Vận đã chơi chung từ bé.
Chắc hẳn Đông Phương Dao và Thư Hàn cũng như vậy.
Lỗ mũi hơi động, ánh mắt nhìn vào trong một gian phòng nhỏ: “Bên trong có xác chết sao?”
Thư Hàn cũng không giấu giếm, đẩy cửa đi vào: “Lâm học đệ, mời vào.”
Từ đầu đến cuối Thư Hàn đều dùng Lâm học đệ để gọi Lâm Mặc Ngữ, thể hiện quan hệ hai người tương đối thân thiết.
Đi vào phòng, khí lạnh phả vào mặt.