Chương 85: Điểm phải được sử dụng đúng chỗ cần thiết (2)
Đổi tiền vàng lấy điểm tích lũy thuộc vào số ít.
Ngoài ra còn có rất nhiều tài nguyên khác chỉ có thể mua bằng điểm tích lũy.
Vì vậy, điểm tích lũy trở thành đơn vị tiền tệ quan trọng nhất trong học viện.
Ở những nơi có thể sử dụng tiền vàng, tuyệt đối sẽ không sử dụng điểm tích lũy.
Điểm tích lũy cần được tiết kiệm càng nhiều càng tốt.
Qua lời giải thích chi tiết của người đó, Lâm Mặc Ngữ đã biết được rất nhiều điều.
Hắn tên là Giang Đào, là học sinh thi đỗ vào học viện Hạ Kinh hai năm trước.
Hiện giờ hắn đang làm quản lý trong khu dân cư, phụ trách quản lý một số việc nhỏ, đồng thời có thể kiếm thêm được một số điểm tích lũy.
Từ lời nói của hắn, có thể nghe ra, kiếm điểm tích lũy không hề dễ.
Có thể là vì mối quan hệ với Bạch Ý Viễn nên Giang Đào đối xử với Lâm Mặc Ngữ rất khách sáo.
“Bạn học Lâm, ta biết ngươi mới vừa thi học kỳ xong, hẳn là có không ít điểm tích lũy.”
“Nhưng ta vẫn khuyên ngươi, điểm tích lũy có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, sau này còn rất nhiều chỗ cần dùng điểm tích lũy.”
Lâm Mặc Ngữ đại khái hiểu ra, bản thân nên tiết kiệm chi tiêu.
Nhưng một là hắn không có tiền vàng, hai là không muốn ở chung với người khác.
“Ta muốn ở phòng ký túc xá đơn.”
Giang Đào nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Ngươi chắc chứ?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu.
Giang Đào thở dài: “Haizzz, đúng là có tiền thì muốn gì cũng được. Bây giờ không biết tiết kiệm, đến khi biết được kiếm điểm tích lũy khó khăn thế nào, ngươi sẽ hối hận cho xem.”
Hắn thở vắn than dài, giống như một người đã từng trải qua nhiều chuyện.
Hắn dẫn Lâm Mặc Ngữ vào khu dân cư, đi vào tòa nhà số 8 rồi trực tiếp lên tầng 2.
“Tòa nhà số 8 đều là phòng ký túc xá đơn.”
“Tầng 2 ngoại trừ phòng 206, 208, 209 đã có người ở, còn lại đều trống, ngươi tự chọn đi.”
Lâm Mặc Ngữ nhìn lướt qua một lượt, rồi chỉ vào căn phòng gần nhất: “Chọn phòng này vậy.”
“Phòng 201. Đưa thẻ căn cước của ngươi cho ta, để ta đăng ký.”
Thẻ căn cước chỉ có bản thân chủ sở hữu mới có thể sử dụng, cho dù có đánh mất, người khác nhặt được cũng vô dụng.
Giang Đào cầm một cái máy, quét thẻ căn cước, sau đó yêu cầu Lâm Mặc Ngữ xác minh dấu vân tay.
Tiếng “Bíp” vang lên, điểm tích lũy bị trừ.
Mắt Giang Đào bỗng trợn tròn, thốt lên tiếng kêu kỳ lạ.
“Làm sao ngươi có nhiều điểm tích lũy như vậy?”
Máy hiển thị số điểm tích lũy còn lại của Lâm Mặc Ngữ.
Sau khi trừ đi 1000 điểm, vẫn còn lại 133.605 điểm.
Hơn 130 vạn điểm tích lũy, khiến Giang Đào kinh ngạc.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Đây là phần thưởng được tặng.”
Giang Đào nhìn Lâm Mặc Ngữ như nhìn thấy thần tài: “Không ngờ ngươi lại có nhiều điểm tích lũy đến vậy, bảo sao ngươi muốn ở phòng đơn.”
“Từ khi vào học viện, ta chỉ kiếm được chưa đến 10 nghìn điểm tích lũy, không bằng số lẻ của ngươi nữa.”
“Đúng là người giàu có.”
“Được rồi, từ giờ trở đi, phòng 201 tòa số 8 là ký túc xá của ngươi.”
“Nếu không được ngươi cho phép, không ai có thể vào.”
“Trước khi ngươi trả phòng, không ai có thể thuê được phòng này.”
“Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, có việc gì cứ tìm ta.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu, đột nhiên hỏi: “Ngươi có từng nghe nói đến Lâm Mặc Hàm chưa?”
Giang Đào suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: “Chưa từng nghe thấy.”
“Ngươi tên là Lâm Mặc Ngữ, vậy Lâm Mặc Hàm là người thân của ngươi à?”
“Học viện Hạ Kinh đông người lắm, chưa nghe qua cũng là bình thường, ngày mai ngươi có thể đến phòng giáo vụ hỏi thử.”
Giang Đào nói một tràng dài, trước khi rời đi đột nhiên nói thêm: “Đúng rồi, ngày mai người nhớ mua một cái máy truyền tin, không có nó sẽ rất bất tiện.”
Cánh cửa ký túc xá đóng lại, cuối cùng lỗ tai cũng được yên tĩnh.
Ký túc xá đơn, không lớn, bố trí đơn giản, rất sạch sẽ.
Lâm Mặc Ngữ ngồi lên giường, bắt đầu thiền định, hồi phục năng lực tinh thần.
Sáng sớm hôm sau, có người gõ cửa ký túc xá.
Lâm Mặc Ngữ mở cửa, ánh mắt hiện lên sự ngạc nhiên, đồng thời kèm theo chút vui mừng.
Ninh Y Y xinh xắn đã nhiều ngày không gặp đứng trước cửa: “Làm sao vậy, không nhận ra ta à.”
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười nhẹ: “Nhận ra chứ.”
Ninh Y Y cười khúc khích: “Đi nào, ta dẫn ngươi đi ăn sáng, rồi dẫn ngươi đi làm quen với học viện Hạ Kinh một chút.”
Ngay bên cạnh khu dân cư là nhà ăn của học viện, sáng sớm đã có rất nhiều người đến ăn.
Ninh Y Y nhanh chóng lấy một mớ thức ăn.
Số lượng không hề ít.
Dạ dày của nha đầu Ninh Y Y này vẫn như ngày nào.
Đến lúc thanh toán, Lâm Mặc Ngữ lấy thẻ căn cước ra: “Để ta.”
Ninh Y Y cười khúc khích, không ngăn cản.
“Bíp!” một tiếng, trừ đi 5 điểm tích lũy.
Ninh Y Y ngạc nhiên nói: “Ngươi dùng điểm tích lũy để trả à? Ở đây có thể dùng tiền vàng để thanh toán mà, những nơi nào có thể dùng vàng thì tuyệt đối không nên dùng điểm tích lũy.”
Lâm Mặc Ngữ nhẹ giọng nói: “Ta không có vàng.”