Chương 872: Niềm tin bất diệt, Đại Địa Kỵ Sĩ (3)
Điều này đã khắc vào tận xương tủy, ăn sâu vào linh hồn, ngay cả dòng chảy của thời gian cũng khó lòng xóa nhòa.
Sau trải nghiệm đó, Lâm Mặc Ngữ tin rằng sức mạnh của niềm tin có thể tạo ra kỳ tích.
Lâm Mặc Ngữ càng tin rằng nếu một ngày nào đó hắn có thể loại bỏ độc Hủ Thi thì liệu những cường giả Nhân tộc với niềm tin bất diệt đó có thể trở lại được hay không.
Niềm tin bất diệt!
Lâm Mặc Ngữ nói khẽ trong lòng, vào giờ phút này, hắn cũng có một niềm tin mãnh liệt như vậy.
Những luồng sức mạnh khổng lồ đang trỗi dậy, sắc trời biến đổi.
Một vùng đất hư ảo xuất hiện trên không trung, giống như một ảo ảnh.
Vùng đất này vô cùng rộng lớn, bao trùm khu vực xung quanh, duy trì trong không trung khoảng hai phút, sau đó dần dần im lặng.
Trong mắt Lâm Mặc Ngữ, vùng đất này dần dần co lại, cuối cùng dung nhập vào cơ thể Thạch Hưng An.
Khí tức trên không trung tăng mạnh.
Trời giáng dị tượng, ánh sáng đủ màu sắc từ bốn phương tám hướng tràn vào cơ thể Thạch Hưng An.
Đại Địa Kỵ Sĩ là đỉnh cao của chức nghiệp kỵ sĩ, kỵ sĩ mạnh nhất, không ai sánh bằng.
Lúc chuyển chức nghiệp chắc chắn sẽ xuất hiện dị tượng.
Đại Đại Chi Tâm như có sinh mệnh, biến thành hình dạng của trái tim, phát ra nhịp đập.
Mỗi lần nó đập đại địa cũng rung chuyển theo.
Cuối cùng, Đại Địa Chi Tâm và Đại Địa Bảo Thạch đều tiến vào thân thể Thạch Hưng An.
Trong phút chốc, cơ thể Thạch Hưng An tỏa sáng rực rỡ.
Đại địa chấn động, Thạch Hưng An cũng đáp xuống mặt đất.
Đại địa phát ra những luồng năng lượng dao động dữ dội.
Mạnh An Văn nói: “Đại Địa Kỵ Sĩ, liên kết với sức mạnh của đại địa, năng lượng vô tận của đại địa để thuộc quyền kiểm soát của hắn ta. Người ở trên đại địa thì sức mạnh không bao giờ có thể cạn kiệt.”
“90% tất cả công kích đối với hắn ta sẽ do đại địa gánh chịu.”
“Mỗi đòn tấn công của hắn ta đều có thể kích hoạt sức mạnh của đại địa.”
Ba câu nói của Mạnh An Văn đã chỉ ra bản chất mạnh mẽ của Đại Địa Kỵ Sĩ.
Chỉ cần hắn ta đứng trên đại địa thì năng lực duy trì chiến đấu của hắn ta là vô tận, miễn nhiễm với 90% các đòn sát thương, các đòn tấn công sẽ được tăng cường nhờ vào sức mạnh của đại địa.
Đại Địa Kỵ Sĩ chính là con cưng, con trai ruột của đại địa.
Thử hỏi chức nghiệp như vậy thì sao có thể không mạnh mẽ cho được.
Có người từng nói: “Muốn đánh bại Đại Địa Kỵ Sĩ thì chỉ có thể làm được ở trên không trung thôi. Nhưng đối mặt với Đại Địa Kỵ Sĩ thì ngươi chẳng có cách nào mà bay lên được.”
Một âm thanh vang lên, dưới chân Thạch Hưng An xuất hiện một quầng sáng.
Sau đó, quầng sáng thứ hai, quầng sáng thứ ba lần lượt xuất hiện.
Trong nháy mắt, dưới chân Thạch Hưng An xuất hiện bốn quầng sáng.
Bốn màu sắc đỏ, xanh lam, xanh lục, vàng chậm rãi xoay tròn dưới chân hắn ta.
Quầng sáng này rất giống với quầng sáng của Thánh Quang kỵ sĩ, có tác dụng tương tự nhưng mạnh hơn.
Thứ Thánh Quang kỵ sĩ có thì nó cũng có nhưng thứ mà Thánh Quang kỵ sĩ không có thì nó vẫn có.
Mười phút sau, cả người Thạch Hưng An chậm rãi đáp xuống.
Pháp trận chuyển chức nghiệp cũng dừng lại, quá trình chuyển chức nghiệp chính thức kết thúc.
Hai mắt Lương Nguyệt ngấn nước, nhào vào trong lòng Thạch Hưng An, ôm chặt lấy hắn ta.
Thạch Hưng An đè nén sự phấn khích trong lòng, nói: “Ta thành công rồi.”
Lương Nguyệt dùng sức gật đầu nói: “Ta biết ngươi nhất định sẽ thành công mà.”
Thạch Hưng An và Lương Nguyệt nói chuyện với nhau một lúc mới đi đến nói với Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn: “Hậu bối vô cùng cảm kích ơn nghĩa của An Thần và Bạch Thần.”
Bạch Ý Viễn xua tay nói: “Không cần cảm ơn bọn ta, muốn cảm ơn thì cảm ơn Tiểu Ngữ đi. Đại Địa Chi Tâm và Đại Địa Bảo Thạch là do hắn lấy được, nếu không thì bọn ta cũng chẳng làm gì được.”
Thạch Hưng An vừa định cảm ơn Lâm Mặc Ngữ thì đã bị hắn ngăn lại.
“Thạch đại ca không cần như vậy.”
“Nếu như đổi lại là ngươi thì ngươi cũng sẽ làm như vậy.”
Lâm Mặc Ngữ nói một cách chân thành, Thạch Hưng An cũng chẳng phải người sến súa.
Thạch Hưng An cười nói: “Vậy thì ta cũng chẳng nói nhảm nữa, nếu như sau này Lâm huynh đệ có việc, chỉ cần ngươi nói một câu thì dù cho lão ca phải lên núi đao xuống biển lửa cũng không chớp mắt.”
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười nói: “Thạch đại ca chỉ cần nhớ rõ niềm tin của mình là được.”
Sắc mặt của Thạch Hưng An nghiêm túc, hắn ta nói: “Ta vĩnh viễn sẽ không quên.”
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười, lấy một tấm khiên ra, ném cho Thạch Hưng An.
“Đây là quà chúc mừng, chúc mừng Thạch đại ca trở thành Đại Địa Kỵ Sĩ.”
Thạch Hưng An cầm lấy tấm khiên nhìn một cái, hắn ta kinh ngạc nói: “Cái này quá quý giá rồi.”
Lâm Mặc Ngữ xua tay nói: “Không được trả lại cho ta, nếu ngươi không thích thì vứt đi.”