Chương 88: Chó cắn người, người không thể lại cắn chó (2)
Pháp trượng trong tay hắn ta lập tức bùng lên ngọn lửa đỏ rực, năng lượng khổng lồ cuồn cuộn tỏa ra.
Ninh Y Y bước tới chắn trước mặt Lâm Mặc Ngữ: “Lăng Chấn, ngươi dám động thủ.”
Tưởng Đào Đào lúc này cũng đi tới chắn trước mặt Lăng Chấn: “Lăng Chấn, dừng tay.”
Nhìn thấy Tưởng Đào Đào, Lăng Chấn dần thu lại khí thế, ngọn lửa trên pháp trượng cũng thuận theo đó mà tắt ngấm.
“Chị Đào Tử, ta nể mặt ngươi.”
Nói xong hắn ta hung hăng liếc Lâm Mặc Ngữ một cái, đi sang một bên không nói gì nữa.
Tuy nhiên oán khí của hắn ta đối với Lâm Mặc Ngữ vẫn vô cùng rõ ràng.
Tưởng Đào Đào quay người nói với Lâm Mặc Ngữ: “Chúng ta 9 giờ sáng ngày mai lên đường, tập hợp ngay tại chỗ này.”
“Nội dung cụ thể của thử thách phải đợi đến ngày mai mới có thể nói cho ngươi biết.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Biết rồi.”
“Đi, chúng ta đi mua ít đồ, chuẩn bị một chút.”
Ninh Y Y kéo Lâm Mặc Ngữ rời đi.
Tưởng Đào Đào nhìn hai người rời đi, khẽ thở dài: “Lăng Chấn, ta biết ngươi có oán khí. Nhưng oán khí cá nhân không thể ảnh hưởng đến thử thách, hơn nữa hắn là do Bạch Thần đại nhân giới thiệu vào, ngươi chú ý một chút.”
Lăng Chấn bực bội nói: “Ta cũng biết chừng mực mà, chỉ là thấy hơi khó chịu thôi. Dẫn dắt thì phải dẫn dắt người nào có ích tí chứ. Tử Linh pháp sư là cái chức nghiệp gì, ngươi có nghe qua bao giờ chưa?”
Tưởng Đào Đào lắc đầu: “Hắn là Trạng nguyên toàn quốc, tuy Trạng nguyên với chúng ta không phải gì ghê gớm, nhưng có thể trở thành Trạng nguyên chắc chắn phải có điểm hơn người.”
Một người bên cạnh xen vào: “Tử Linh pháp sư hình như là chức nghiệp mới xuất hiện năm nay, nghe nói là chức nghiệp độc nhất nữa.”
Lăng Chấn vẫn tỏ vẻ khinh thường: “Cứ vài năm lại xuất hiện một chức nghiệp mới, kết quả phần lớn đều là đồ bỏ đi.”
Ninh Y Y kéo Lâm Mặc Ngữ đi về phía khu giao dịch, vừa đi vừa nói: “Đừng chấp nhặt với hắn ta, hắn ta là tên điên đấy, không đáng.”
Lâm Mặc Ngữ nhẹ giọng nói: “Chó cắn người, người không thể cắn lại chó.”
“Ha ha!” Ninh Y Y bật cười, không ngờ Lâm Mặc Ngữ cũng có lúc như vậy.
Hai người đến khu giao dịch của đế quốc.
Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng bán hết số vật phẩm kiếm được từ phó bản mỏ Tây Hải đi.
Hắn không chọn hình thức ký gửi.
Nguyên liệu thì hắn giao cho nhiệm vụ thu mua của khu giao dịch.
Vũ khí trang bị thì bán trực tiếp cho khu luôn.
Vũ khí được phân chia theo cấp bậc: Hắc Thiết, Đồng, Bạc, Vàng, Bạch Kim, Kim Cương, phía trên còn có Truyền Thuyết, Thần Thoại.
Cấp Đồng chỉ là vũ khí sơ cấp, thích hợp cho những chức nghiệp giả từ cấp 10 đến 20, không đáng giá là bao.
Về cơ bản mỗi món vũ khí có giá khoảng 1 vạn.
Lâm Mặc Ngữ dọn sạch không gian trữ vật, đổi lấy 23 vạn đồng vàng.
Tuy không nhiều nhưng cũng đủ để hắn dùng một thời gian.
Ninh Y Y nói: “Ngày mai phải đi thử thách rồi, ngươi mua ít Hồng Lam Dược đi.”
Hồng Lam Dược trong miệng nàng chính là trị liệu dược tề và ma lực dược tề.
Trị liệu dược tề có thể dùng để chữa trị vết thương, vì dung dịch trong bình có màu đỏ nên được chức nghiệp giả gọi là Hồng Dược.
Ma lực dược tề cũng vậy, do dung dịch màu xanh lam nên có tên là Lam Dược, dùng để hồi phục tinh thần lực.
Hai loại dược này có thể nói là vật phẩm tiêu hao được các chức nghiệp giả sử dụng nhiều nhất.
[Sinh Mệnh Dược Sơ Cấp, có thể dùng để chữa trị vết thương, thích hợp cho chức nghiệp giả dưới cấp 20, thời gian hồi chiêu 1 tiếng.]
[Tinh Thần Dược Sơ Cấp, có thể dùng để hồi phục tinh thần lực, thích hợp cho chức nghiệp giả dưới cấp 20, thời gian hồi chiêu 1 tiếng.]
Hai loại dược này đều được bán với giá 1000 đồng vàng.
Nghe theo lời khuyên của Ninh Y Y, Lâm Mặc Ngữ mua mỗi loại 10 bình.
Tiêu hết 2 vạn đồng vàng.
Lâm Mặc Ngữ lại dùng 20 vạn đồng vàng mua hai cuộn kỹ năng sơ cấp.
Số đồng vàng chỉ còn lại 1 vạn.
Đúng là tiêu tiền như nước.
Sau đó hai người đến khu giao dịch của học viện, dùng 100 điểm tích lũy mua một cái máy liên lạc.
Máy liên lạc có hình dạng như đồng hồ đeo tay, rất tiện lợi khi đeo trên tay, là vật bất ly thân của mỗi học viên.
Hai người kết bạn với nhau, như vậy có thể liên lạc bất cứ lúc nào.
Ninh Y Y lắc lắc bàn tay nhỏ bé, để lộ làn da trắng nõn như tuyết: “Sau này ta có thể quấy rầy ngươi mọi lúc mọi nơi rồi.”
Lâm Mặc Ngữ nhìn Ninh Y Y hoạt bát như con bướm nhỏ, khóe miệng cũng hiện lên ý cười.