Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 883 - Chương 883: Không Thể Nói Nhiều, Có Hại Vô Ích (1)

Chương 883: Không thể nói nhiều, có hại vô ích (1)
Vì lần này thời gian duy trì khá dài, rốt cuộc Lâm Mặc Ngữ cũng tìm được một chút manh mối.

Hắn nhìn thấy một thế giới đen kịt, trong thế giới có một điểm sáng đang lấp lánh.

Bây giờ tất cả cảm giác kỹ năng thức tỉnh của hắn, đều đến từ điểm sáng này.

Ngay khi hắn nhìn thấy điểm sáng, điểm sáng bùm một tiếng nổ tung.

Cảm giác kỳ lạ lan ra toàn thân, lao vào thế giới tinh thần, dung nhập vào linh hồn.

Kỹ năng thức tỉnh, khoảnh khắc điểm sáng nổ tung, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy một số hình ảnh khác thường.

Không nên nói là nhìn thấy, mà là cảm nhận được.

Cảm nhận được gần điểm sáng, còn có một số điểm kỳ lạ, đang ngủ say chờ thức tỉnh.

Những điểm này, kích thước hình dạng không giống nhau.

Cũng tỏa ra khí tức mơ hồ khác nhau.

Lâm Mặc Ngữ hiểu ra, mỗi điểm đều đại diện cho một kỹ năng.

Nơi này chính là nguồn gốc của kỹ năng.

Nhưng hiểu thì hiểu, hắn không biết biết những điều này có tác dụng gì.

Tốn nhiều công sức như vậy, chỉ để nhìn thoáng qua?

Lúc này kỹ năng hoàn toàn thức tỉnh, in sâu vào linh hồn.

[Thu được kỹ năng: Lao Ngục Hài Cốt]

[Lao Ngục Hài Cốt (cấp 1): Trói buộc một mục tiêu hoặc nhiều kẻ địch, gây hiệu ứng tê liệt. Kẻ địch bị trói buộc, không thể hành động phản kháng, sát thương nhận phải giảm 50%, thời gian trói buộc 1 giây (sẽ thay đổi theo cấp độ thuộc tính của kẻ địch, cũng sẽ thay đổi theo số lượng kẻ địch bị trói buộc).]

Kỹ năng khống chế…

Là kỹ năng khống chế hệ Hài Cốt.

Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy kỹ năng, trong lòng mừng rỡ, cuối cùng mình cũng có kỹ năng khống chế.

Cho dù thời gian khống chế chỉ có 1 giây nhưng hắn có tăng cường thiên phú.

1 giây chính là 60 giây.

Hơn nữa với sự tăng lên của cấp độ kỹ năng, nhất định thời gian này sẽ còn kéo dài.

Lâm Mặc Ngữ phát hiện chức nghiệp của mình ngày càng hoàn thiện.

Cho dù không có tăng cường thiên phú, quả thật lực công kích sẽ yếu đi rất nhiều nhưng tính hoàn thiện sẽ không thay đổi.

Cho dù không có tăng cường thiên phú, chiến lực của quân đoàn Vong Linh sẽ giảm đi rất nhiều nhưng số lượng sẽ không thay đổi.

Vẫn là tồn tại vô địch trong cùng một cấp.

Kỹ năng chức nghiệp lại thêm tập hợp triệu hồi, công kích, nguyền rủa, khống chế, miễn dịch.

Thử hỏi có chức nghiệp nào có thể so sánh.

Quân đoàn Vong Linh lại có tự buff, cũng không cần dựa vào buff của người khác.

Đơn giản là một chức nghiệp hoàn hảo.

Lúc Lâm Mặc Ngữ mở mắt ra lần nữa, lại nhìn thấy Bạch Ý Viễn đang nhìn mình chằm chằm.

Bạch Ý Viễn nhỏ giọng nói: “Tiểu Ngữ, cho dù không tìm thấy cũng không sao, cấp độ của ngươi còn thấp, sau này còn rất nhiều cơ hội.”

Mạnh An Văn gật đầu nói: “Tìm được lúc hơn 80 cấp là được, không cần vội.”

Lâm Mặc Ngữ biết hai người đang an ủi mình nhưng hắn…

Lâm Mặc Ngữ mở miệng: “Lão sư, hình như ta đã tìm thấy rồi.”

A!

Bạch Ý Viễn vừa định tiếp tục an ủi, đột nhiên nghe thấy lời Lâm Mặc Ngữ, lời an ủi lập tức biến thành một tiếng kêu quái dị.

Bạch Ý Viễn kinh ngạc hỏi: “Ngươi thật sự tìm thấy rồi?”

“Ta không chắc lắm.” Bây giờ Lâm Mặc Ngữ nhớ lại, dường như hình ảnh nhìn thấy có hơi không chân thật.

Thậm chí hắn còn nghi ngờ đó có phải là ảo giác hay không.

Mạnh An Văn hỏi: “Nói xem, ngươi đã nhìn thấy gì?”

Lâm Mặc Ngữ cẩn thận hồi tưởng lại: “Một không gian đen kịt, ta nhìn thấy một điểm sáng, lúc điểm sáng nổ tung, lại nhìn thấy một số điểm khác.”

“Cảm giác mỗi điểm, dường như đều đại diện cho một kỹ năng, chúng vẫn đang ngủ say.”

“Cụ thể ta cũng không nói rõ được.”

Mạnh An Văn biết Lâm Mặc Ngữ mười phần là đã tìm thấy.

Cảm giác này không sai, năm đó hắn ta cũng có cảm giác hư hư thực thực như vậy.

Hơn nữa năm đó lúc hắn ta tìm thấy nguồn gốc kỹ năng thì đã hơn cấp 80.

Lâm Mặc Ngữ bây giờ mới cấp 50, còn rất nhiều thời gian, rất nhiều cơ hội.

Mạnh An Văn nói: “Hẳn là không sai, ngươi cảm thấy không gian đó giống cái gì?”

Giống cái gì?

Lâm Mặc Ngữ cố gắng hồi tưởng lại cảm giác lúc đó…

Nghĩ rất lâu, hắn mới không chắc chắn nói: “Giống như một bầu trời sao, mỗi điểm đều giống như một ngôi sao đã tắt.”

Mạnh An Văn và Bạch Ý Viễn đều lộ ra vẻ kinh ngạc.

Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Lão sư, có gì không đúng sao?”

Mạnh An Văn lắc đầu: “Không có gì không đúng, cái mỗi người nhìn thấy đều khác nhau.”

“Ngươi không cần quan tâm đến những thứ này, điều ngươi cần làm là ghi nhớ kỹ cảm giác này.”

“Đến lúc ngươi cấp 60, cấp 70, cấp 80, mỗi lần thức tỉnh kỹ năng đều là cơ hội.”

“Ngươi phải liên tục trải nghiệm cảm giác này, đến không gian chỉ thuộc về ngươi để xem kỹ, cảm ngộ kỹ.”

“Bất kỳ ai cũng không giúp được ngươi chuyện này, chỉ có thể dựa vào chính ngươi để lĩnh ngộ.”

Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Lão sư, làm như vậy có gì đặc biệt sao?”

Bạch Ý Viễn muốn nói gì đó nhưng bị Mạnh An Văn dùng ánh mắt ngăn lại.

Mạnh An Văn nói: “Chỉ có thể nói với ngươi như vậy, ngươi biết càng nhiều, càng có hại cho ngươi.”

“Ngươi phải biết, mỗi người đều khác nhau, cho dù là cùng một chức nghiệp cũng không giống nhau.”
Bình Luận (0)
Comment