Chương 904: Tinh Huyết Hỏa Thần Đông Đặc (1)
Một đốm sáng xanh lục xuất hiện bên trong Hắc Hỏa Diễm, Kịch Độc Tinh Bạo có thể ngăn ngừa hiệu quả hồi phục của nó.
Tay trái của hắn nhảy ra ánh lửa, phía trên đầu là Ngọn Lửa Linh Hồn rơi xuống.
Đích thân Lâm Mặc Ngữ gia nhập vào đội quân chiến đấu, lúc này đây ngoại trừ kỹ năng [Cường Binh] vẫn chưa sử dụng, còn lại hắn đã dốc toàn lực ứng phó rồi.
Ngọn Lửa Linh Hồn khiến [Loan Điểu Viễn Cổ] vô cùng đau đớn, không ngừng thảm thiết kêu lên, giãy dụa kịch liệt.
Khô Lâu Cuồng Chiến Sĩ lại nhào lên người của [Loan Điểu Viễn Cổ] thêm lần nữa, chúng nó không màng sinh tử, cũng không sợ đau đớn.
Mặc cho hỏa diễm thiêu đốt, bọn nó cứ vung búa lên mà chém.
Trên búa lóe lên ánh sáng của kỹ năng đánh vỡ tuyến phòng ngự của [Loan Điểu Viễn Cổ].
Máu tươi bắn tung tóe, lông vũ bị đứt rơi xuống.
Nguyên Tố Bạo Liệt vang vọng ầm ầm, [Loan Điểu Viễn Cổ] vừa mới sinh ra khi nãy lại bị trọng thương thêm lần nữa.
Không phải nó không đủ mạnh, mà là do quân đoàn Vong Linh mạnh hơn, bản lĩnh của Lâm Mặc Ngữ càng khiến người ta rơi vào tuyệt vọng.
Sức vùng vẫy ngày một yếu, tiếng thét chói tai cũng giảm xuống.
"Lần này chắc cũng tới lúc rồi.”
Lâm Mặc Ngữ đứng trong biển lửa, ánh mắt lạnh lẽo.
Biển lửa bỗng bắt đầu ùa về phía của [Loan Điểu Viễn Cổ].
Chỉ trong chớp mắt, trời đất đã khôi phục lại dáng vẻ bình thường, tất cả hỏa diễm đều tiến vào trong cơ thể của [Loan Điểu Viễn Cổ].
"Lại nữa!"
Lâm Mặc Ngữ nổi hết da gà.
Hắn không thèm nghĩ ngợi bèn xoay người bỏ chạy.
Cùng lúc đó, tất cả Khô Lâu đều giải tán, cách ra xa với tốc độ nhanh nhất.
Vừa mới bay ra xa khoảng ba ngàn mét thì một tiếng nổ thật lớn vang tới, đi cùng với đó là một đám mây hình nấm khủng khiếp hơn bốc lên.
Sóng trùng kích đập nát Áo Giáp Hài Cốt, rơi xuống người nó một cách nặng nề.
Trên người Khô Lâu lần lượt xuất hiện vết nứt, lực công kích lần này còn mạnh mẽ và đáng sợ hơn hai lần trước.
Lâm Mặc Ngữ xám mặt lại.
Cũng may hắn đã cho 8000 con Khô Lâu Cuồng Chiến Sĩ lùi tới chỗ xa, làm khiên thịt gánh lấy tổn thương.
Nếu không thì lần này toàn bộ quân đoàn Vong Linh đã bị diệt sạch rồi.
"Lần thứ ba rồi, có câu quá tam ba bận!"
"Ta không tin ngươi còn lần thứ tư, thứ năm!"
Chờ sau khi sóng xung kích của vụ nổ kết thúc, Lâm Mặc Ngữ mới tức tối bay trở về.
Đường kính của cái hố đã đạt tới 3000 mét, càng lúc càng lớn hơn.
Độ sâu đã hơn 200 mét.
Biển lửa sục sôi, Lâm Mặc Ngữ liều mạng vọt vào trong biển lửa.
Hắn lại nhìn thấy được một quả trứng, là trứng của [Loan Điểu Viễn Cổ].
[Loan Điểu Viễn Cổ (Boss cấp Lãnh Chúa)]
[Cấp bậc: 69]
[Trạng thái: Đã niết bàn trọng sinh lần cuối, hiện đang ở trạng thái vô địch.]
Cấp bậc lại tăng lên rồi.
Niết bàn lần cuối!
Lúc nhận được thông tin này, Lâm Mặc Ngữ bèn nhoẻn miệng cười nhẹ: "Lần cuối cùng rồi nhỉ."
Giữa lúc hắn đang triệu hồi quân đoàn Vong Linh chuẩn bị giết [Loan Điểu Viễn Cổ] thêm lần nữa.
Bỗng không trung vặn vẹo một đợt, xuất hiện một cái móng vuốt khổng lồ.
Móng vuốt khổng lồ mò vào trong hố cầm lấy quả trứng lúc Niết Bàn của [Loan Điểu Viễn Cổ].
"Muốn tiệt hồ* sao, không có cửa đâu."
(*): 截胡 - chỉ hành động phỗng tay trên lúc người ta sắp thành công.
Dĩ nhiên Lâm Mặc Ngữ sẽ không để xảy ra chuyện miếng ăn tới miệng còn bị rơi ra.
Hắn đã giết ba lần rồi, bản thân cũng đã bị nổ ba lần, làm sao có thể buông tha một cách dễ dàng như vậy được.
Kỹ năng: Lao Ngục Hài Cốt!
Bạch Cốt mọc ra trên móng vuốt khổng lồ kia, khẽ ngừng lại một lúc thì Hài Cốt Lao Ngục đã nứt toác ra ầm ầm.
Nguyên Tố Bạo Liệt và mũi tên sắc bén rơi xuống trên móng vuốt khổng lồ, không có chút tác dụng.
Có Khô Lâu Chiến Sĩ cuồng bạo xông lên lại bị móng vuốt khổng lồ đánh bay.
Nó tan xác ở giữa không trung, chết ngay tại chỗ.
Chỉ là bị đụng một chút đã chết tan xác rồi.
Thiên phú của bản thân vốn không có bất cứ tác dụng gì.
Chủ nhân của cái móng vuốt khổng lồ này khủng bố quá đi mất.
Lâm Mặc Ngữ bỗng nhớ được gì đó lúc nhìn thấy hình dáng bên ngoài của cái móng vuốt khổng lồ kia.
Hắn lập tức ra lệnh cho toàn bộ Khô Lâu dừng tay lại.
Trơ mắt nhìn nó mang quả trứng [Loan Điểu Viễn Cổ] đi như thế.
Trái lại thì Lâm Mặc Ngữ không cảm thấy lo âu, chỉ là có hơi không hiểu.
"Vậy mà nó lại nhúng tay vào."
"Tại sao chứ? Nó đã ở tít trên cao như vậy rồi, sao lại còn nhúng tay vào chuyện cỏn con như này nhỉ?"
Hoả diễm dần tắt, chừa lại một cái hố to sâu khoảng hơn hai trăm mét, đường kính hơn ba ngàn mét.
Mộc Tiêm Tiêm chạy về, phấn khích kêu: "Sao rồi, giết chết rồi chưa?"
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu.
Thực ra có giết được hay không rất đơn giản, xem có thu được kinh nghiệm hay không là biết rồi.