Chương 990: Nghiên cứu thật kỹ Pháp Tắc Sức Mạnh (2)
Khi toàn thân của một con Thú Lôi Quang phát sáng, hai con Thú Lôi Quang khác cũng bắt đầu phát sáng theo.
Chúng cũng sắp tự nổ.
Hơn nữa Lâm Mặc Ngữ cảm giác rõ ràng được, khí tức giữa ba con Thú Lôi Quang này dường như có liên quan đến nhau.
Ngay sau đó là ánh sáng rực rỡ chói mắt chiếu sáng cả hẻm núi.
Mặc dù ba con Thú Lôi Quang cách nhau cả ngàn mét nhưng phạm vi tự nổ của chúng lại liên kết với nhau.
Phạm vi tự nổ của chúng trải dài toàn bộ khu vực ba ngàn mét.
Hầu như tất cả Khô Lâu đều phải chịu tấn công bởi vụ tự nổ lúc này.
Toàn bộ Khô Lâu Chiến Sĩ Cuồng Bạo ở gần đều bị đánh bay.
Từng chiếc xương vỡ ra rồi bắt đầu tan rã.
Dưới tác dụng của Hào Quang Bất Tử, bắt đầu phục hồi.
May mắn là có Hào Quang Bất Tử, nếu không Lâm Mặc Ngữ suýt chút nữa cũng đã bị tiêu diệt.
“Kéo dài khoảng cách không ngờ sẽ khiến phạm vi tự nổ lan rộng hơn.”
“Hơn nữa uy lực không hề giảm chút nào.”
“Và cả giết một con, đồng thời sẽ khiến hai con kia tự nổ cùng lúc.”
“Đây là cơ chế gì...”
Lâm Mặc Ngữ thấy rất bất lực nhưng cũng may là khoảng cách đủ xa, mỗi con Khô Lâu chỉ chịu đựng được đòn tấn công Tự Bạo của Thú Lôi Quang trước mặt mình.
“Nói cách khác, tất cả các Khô Lâu đều bị giết trong nháy mắt nhưng chỉ bị tấn công chí mạng một lần.”
Hào Quang Bất Tử có tác dụng giúp chúng nó sống sót trở về.
Nhưng trong 24 giờ tiếp theo, Hào Quang Bất Tử không thể sử dụng được nữa.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy đau đầu.
“Chẳng lẽ, mỗi khi đi hết một đoạn đường là phải dừng lại chờ 24 giờ.”
“Nghĩ kỹ lại chút xem sao, chắc chắn sẽ có cách khác.”
Lâm Mặc Ngữ tới ngã rẽ thứ tư trước mặt, lần này có năm lối đi để hắn lựa chọn.
Lâm Mặc Ngữ không đi vào ngay mà dừng lại ở trước lối đi.
Hắn phải chờ đợi vì bây giờ Hào Quang Bất Tử đang trong trạng thái hồi chiêu.
Nếu không, việc đó lặp lại một lần nữa, quân đoàn Vong Linh thực sự sẽ bị tiêu diệt.
Đến tận bây giờ, hắn nhận ra thung lũng Táng Lôi không còn là nơi luyện cấp gì nữa.
Hắn cảm thấy, thung lũng Táng Lôi giống một nơi khảo nghiệm hơn.
Cũng giống như bí cảnh Thần Tính.
Giống như hắn đang vượt ải, vượt hết ải này đến ải khác, đi đến cuối cùng để nhận thưởng.
Cảm giác này càng nghĩ càng thấy rõ ràng.
Điều này càng thôi thúc ý niệm đi tiếp của Lâm Mặc Ngữ.
Đầu óc hắn bắt đầu hoạt động lia lịa, liên tục suy nghĩ nhiều phương pháp khác nhau.
...
Trong Vực Thẳm, Hoả Diễm màu xanh bốc cháy quanh năm.
Chuyện Thành Hắc Thiên Ma Vương bị hủy diệt đã truyền ra ngoài.
Lúc này đây, một Vương Thành rộng lớn như vậy lại có hơn nửa tòa thành bị kịch độc bao phủ.
Nửa tòa thành bị kịch độc bao phủ, tất cả các công trình bị sụp đổ và đại địa cũng bị tan chảy.
Nơi đây không có lấy một ngọn cỏ, nó đã trở thành một nơi cực kì nguy hiểm.
Tất cả Ác Ma trong thành đều biết rõ, ai chạm vào chất kịch độc này chắc chắn sẽ chết.
Ngay cả Ác Ma trên cấp 80 cũng không thể chịu đựng được.
Một khi kịch độc lan rộng ra sẽ có hơn vạn Ác Ma chết vì chất độc.
Những con Ác Ma còn lại đều rút khỏi Thành Hắc Thiên Ma Vương.
Hắc Thiên Ma Vương nhìn Vương Thành mà ông ta đã cai quản nhiều năm trở thành như thế này, sắc mặt vô cùng u ám.
Ông ta nói với một Ma Vương bên cạnh: “Hủ Lạn Ma Vương, ngươi có thể giải trừ thứ kịch độc này không?”
Trong số các Ma Vương ở Vực Thẳm thì Hủ Lạn Ma Vương rất giỏi về khống chế nguyên tố độc.
Bản thân nó đã đạt tới cấp 93, huyết mạch cấp Tinh Huyết.
Tuy thực lực không bằng Hắc Thiên Ma Vương nhưng ông ta vẫn phải khách sáo với nó.
Hắc Thiên Ma Vương biết Hủ Lạn Ma Vương khó chơi đến mức nào, đã từng có một vị Ma Vương xung đột với nó.
Kết quả là Hủ Lạn Ma Vương trực tiếp hạ kịch độc vào cung điện của vị Ma Vương đó.
Hơn nữa nó còn triển khai một cuộc chiến ác liệt với đối phương trong chất kịch độc.
Chém chết Ma Vương cũng ở cấp độ Tinh Anh đó.
Thân hình của Hủ Lạn Ma Vương hơi thấp bé, toàn thân cuộn tròn: “Chậc chậc, để bản Ma Vương thử xem sao.”
Nó nở một nụ cười lạnh lẽo bay tới nhưng lại không hấp tấp tiến vào chất kịch độc.
Thay vào đó, nó lấy một viên Ma Thạch màu đen ném vào trong, viên Ma Thạch đen lơ lửng trên không trung, sau khi hấp thụ một phần kịch độc lại bay về trong tay Hủ Lạn Ma Vương.
Hủ Lạn Ma Vương cầm lấy Ma Thạch, cẩn thận cảm ứng.
Một lát sau, bỗng nhiên sắc mặt nó thay đổi trầm trọng, vội vứt Ma Thạch đi.
Sau đó nó hét lớn một tiếng, cả cánh tay trực tiếp gãy lìa.
Cánh tay rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng xèo xèo, bốc khói nghi ngút.