Toàn Dân Dưỡng Thành: Trước Tiên Khắc Kim Chục Tỷ Trói Định Nữ Đế

Chương 115 - Chương 115: Ma Khí? Cái Này Không Khéo Đến Sao! Lạc Hồng Hề Rời Đi Yêu Tinh

Trầm Vân phủi đi hỏa diễm còn vương trên thân kiếm, sau đó lấy ra chiếc đầu lâu pha lê thu được trước đó để kích hoạt.

Từng luồng hắc khí lập tức theo trong đầu lâu bay ra, trực tiếp rút linh hồn của hai người Đường Vũ đang còn vẩn vơ trong huyết vụ!

Mãi cho đến lúc này, hai kẻ kia mới lộ ra thần sắc sợ hãi:

"Trầm Vân! Ngươi dám luyện hóa linh hồn chúng ta?!"

"Ngươi… ngươi sẽ hối hận! Sẽ hối hận…!"

Trầm Vân lười biếng không buồn dây dưa, thẳng tay hấp thu hai đạo linh hồn kia, tiện tay nhặt lấy khối Phong Thần Thạch rơi trên mặt đất:

"Bảo vật cũng phải có người tài dùng, hai tên này chẳng khác gì đưa bảo bối cho ta."

Thứ này tuy tác dụng duy nhất, nhưng vào thời khắc mấu chốt lại có thể phát huy hiệu quả lớn.

Chưa làm gì mà đã có được kỳ bảo, tâm tình hắn cũng coi như không tệ.

"Đây chính là thực lực của lão bản thật sao, đúng là mở rộng tầm mắt!" Tần Thi Đồng và mọi người âm thầm kinh hãi:

"Ngay cả tu sĩ Thuế Phàm cảnh cũng bị chém thành tỏi rồi!"

Đối với đám tiểu tu sĩ như bọn hắn mà nói, Thuế Phàm cảnh đã là nhân vật cấp Đại Năng.

Dù sao thì toàn bộ Hoa Hạ, trên mặt nổi cũng chỉ có bốn người là lục tinh Trấn Yêu Quân!

Những nhân vật này liên quan đến quốc vận, đều là siêu cấp cường giả tọa trấn một phương.

Mà giờ đây, lão bản lại nhẹ nhàng chém giết hai người như thế?!

Nếu không tận mắt chứng kiến, ai dám tin vào tình cảnh này?

"May mà lão Thiên Sư có cái nhìn xa trông rộng, giải tán Thiên Kiêu Câu Lạc Bộ…" Trong đám người, Khương Nguyệt âm thầm may mắn, nếu không thì hậu quả thật khó lường!

Thấy Trầm Vân cất đi đầu lâu pha lê và bắt đầu dò xét bốn phía, mọi người cũng thu liễm tâm thần, cảnh giác quan sát xung quanh.

Lúc này, bầu trời huyết sắc như sống lại, tại nhiều nơi, sắc đỏ càng thêm nồng đậm, bắt đầu giật giật mở rộng. Trong nháy mắt, giống như hoa bao nổ tung, bốn phương tám hướng bay ra từng thân ảnh ma vật hình người đầy huyết sát khí tức.

【 Nhắc nhở thân thiết: Mỗi khi săn giết một ma vật, người chơi sẽ nhận được 1 điểm tích phân, đồng thời hấp thu một luồng ma khí nhập thể. Người có tích phân càng cao sẽ nhận được truyền thừa phẩm chất càng cao! 】

(Ghi chú: Ma khí sẽ ảnh hưởng thần chí người chơi, nếu quá nghiêm trọng sẽ hóa thành ma vật, vĩnh viễn trụ tại Ma Giới! Khi người chơi cảm thấy ý chí không đủ, có thể dừng lại và tìm nơi ẩn thân. Sau 24 giờ ma vật biến mất, sẽ phát truyền thừa khen thưởng.)

【 Hiện tại đẳng cấp ma vật: Tam giai (cố định) 】

"Ma khí nhập thể?" Mọi người nhíu mày.

Quái vật ở đây tuy không quá mạnh, nhưng ma khí có thể ảnh hưởng đến thần chí con người, lỡ như không khống chế tốt thì sẽ hóa ma!

Mức độ hung hiểm không hề kém bí cảnh ngũ giai, thậm chí còn sâu hơn!

"Vừa đúng lúc, Phần Thiên Liệt Diễm đối với loại vật này lại rất có hiệu quả!" Trầm Vân nhìn về phía mấy chục ma vật đang đánh tới phía trước, tay khẽ hất lên phi kiếm Kinh Hồng.

Hưu!!!

Một đạo kiếm hồng nhàn nhạt sắc lạnh lướt qua thân thể một đám ma vật phía trước.

Máu văng tung tóe, ma vật gào thảm rồi ngã xuống đất.

【 Đinh! Chúc mừng người chơi nhận được 27 điểm tích phân truyền thừa Ma Giới! 】

Sau đó, từng sợi ma khí đen nhánh theo thi thể trên mặt đất bay lên, nhào tới Trầm Vân.

Một cảnh tượng thần kỳ xuất hiện.

Khi quanh thân Trầm Vân bốc lên hỏa diễm sắc lửa, những luồng ma khí kia tựa như gặp khắc tinh, chỉ mới vừa chạm phải liền bốc lên khói đen xì xì, hóa thành hư vô trong nháy mắt.

"Xác thực hiệu quả!" Trầm Vân mỉm cười.

Thấy ánh mắt kinh nghi của đám người Tần Thi Đồng, hắn cười nhạt, vỗ tay nói:

"Đi cày quái đi, ta giúp các ngươi xua tan ma khí."

Bành!!!

Một luồng hỏa diễm đỏ rực hiện lên từ tay hắn, lập tức từ ngọn lửa đó phân tách ra mười hai sợi lửa nhỏ, bám lên thân thể đám người.

"666! Hăng máu!!" Đội trưởng số 1 Long Kiều không chờ nổi liền lao lên phía ma vật, những người khác cũng đầy hưng phấn:

"Cái này còn sợ gì nữa! Ta điên cuồng cày thôi!"

"Ha ha! Ít nhất cũng phải mò ra một cái truyền thừa Ma Tướng!!"

Quan tâm ma hay không ma làm gì, lão bản của bọn hắn phi kiếm vẫn đang ở cách đó không xa cạc cạc chém giết lung tung!

Ngay cả đại lão còn không sợ truyền thừa nơi này, bọn họ – đám tiểu nhân vật – càng không có tư cách kén cá chọn canh.

Trầm Vân thấy ma vật không ngừng rơi xuống từ không trung, chẳng cần đi tìm, liền lấy một cái ghế từ không gian ra ngồi xuống:

"Tiên Nhi, ngươi có muốn đi kiếm chút tích phân không?"

"Ha ha ~" Bạch Tiên Nhi nằm trên vai hắn ngáp một cái:

"Không được đâu Vân ca ca, ta còn chưa hiểu hết tuyệt học của Yêu Đế."

Tham quá sẽ thâm, nàng cũng không có thiên phú tự động tăng tốc tu luyện như Trầm Vân.

Hơn nữa đối với tà ma nhất đạo, nàng cũng không hứng thú lắm.

Trầm Vân thấy nàng có vẻ hơi uể oải, đưa tay bế nàng đặt lên đùi, gãi gãi cái bụng mềm mại của nàng:

"Khốn thành dạng này rồi còn không vào không gian tu luyện? Ta ở đây không sao đâu, đừng lo."

Gần đây, trong ngự thú không gian có rất nhiều tài nguyên tu luyện, Bạch Tiên Nhi vẫn luôn luyện hóa, tu vi cũng sắp tiến vào ngũ giai trung kỳ.

"Ngứa mà~ Không sao đâu Vân ca ca." Bạch Tiên Nhi cười trêu, dùng móng nhỏ ôm lấy ngón tay Trầm Vân:

"...Chờ ngươi rời khỏi nơi này, ta mới yên tâm."

Thấy chưa, tiểu cô nương này thật thân mật!

Trầm Vân yêu thương xoa đầu nàng: "Được rồi, vậy ngươi cứ an tâm tu luyện ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."

Nơi này ma vật cố định tam giai, Tần Thi Đồng bọn họ chém giết dễ như trở bàn tay, chớ nói chi là hắn.

Trên sân, bên trái là phi kiếm Kinh Hồng đang cày quái.

Bên phải là nhóm Tần Thi Đồng lập thành tiểu đội, nếu có tình huống không khống chế được hay gặp nguy hiểm, Kinh Hồng liền sẽ ra tay giúp, cho bọn họ thời gian thở dốc.

Thấy tạm thời không có việc gì, Trầm Vân một tay xoa Tiên Nhi, một tay móc điện thoại đăng nhập trò chơi:

"Còn kém 4 triệu 1 trăm ngàn mới thăng cấp, mà gần đây hai cô nương này lại rất yên tĩnh..."

Một người ở Dao Trì, một người bị Yêu tộc xem như bảo bối. Gần đây hắn dành nhiều thời gian nhất là cho Lạc Hồng Hề, xoát thường ngày, nạp tiền đều không thiếu.

"May mà sau giải đấu Thanh Tuyết, liền có thể đi Tây Giới xông pha, chắc chắn sẽ có một bút mở rộng tiêu dùng chờ ta..."

Mở hình ảnh ra xem, Trầm Vân phát hiện Lạc Hồng Hề, Lục Phi Phượng và Trần Hạo Thiên ba người đang đứng một bên cổ quan tài của Yêu Đế.

Nhìn ánh sáng toả ra từ quan tài, hẳn là đang kích hoạt tinh vực truyền tống trận pháp.

Mà xung quanh ba người, còn có một đoàn người Trúc gia tiễn biệt.

Kim Ô Vương đứng đầu chắp tay cười với Lạc Hồng Hề:

"Chúc Lạc lão tổ một chuyến đi thuận buồm xuôi gió! Nếu sau này có cơ hội, tại hạ nhất định sẽ tiến vào Huyền Thiên Tinh Vực thăm hỏi."

Phút giây biệt ly đến gần, mấy ngày trước Lạc Hồng Hề đã thông báo cho Trúc gia về lai lịch của cỗ quan tài này.

Yêu Đế cổ quan — tin tức ấy lập tức gây chấn động lớn!

Nhưng lão tổ Trúc gia chỉ dẫn theo tộc nhân tế bái cổ quan, không hề đưa ra yêu cầu gì.

Bậc quân tử kết giao đều lấy thành mà đãi người.

Lạc Hồng Hề đã ban cho Trúc gia và Kim Ô tộc đại ân, lần này ba người rời đi dựa vào họ, bọn họ dĩ nhiên sẽ không đòi hỏi gì, cũng không thể đòi hỏi.

Tuy vậy, tinh lộ đồ trong cổ quan đã bị Kim Ô Vương và Thánh Nhân Trúc gia phục khắc xong!

Tinh không tuyên cổ bất biến, chỉ cần thực lực đủ mạnh là có thể vượt qua.

Bọn họ vẫn còn cơ hội tìm đến Huyền Thiên Tinh Vực.

Sau khi nhập Thánh, Kim Ô Vương vẫn một mực hộ đạo cho Trúc gia, sau lại hộ đạo Trúc Khuynh Thành.

Giờ đây, đế nữ đã phản tổ thành công, một khi trưởng thành, là lúc hắn có thể thực hiện nguyện vọng bản thân.

Trước kia có lẽ hắn có rất nhiều điều muốn làm.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ muốn đi nhìn xem đại lục kia – nơi đến cả Yêu Đế cũng lựa chọn tự táng!

"Sư tỷ, phải nhớ đến nghĩ tới chúng ta. Nếu Khuynh Thành đắc đạo, nhất định sẽ đến tìm ngươi!" Trúc Khuynh Thành lúc này mắt đã đỏ hoe, bước lên ôm chặt lấy Lạc Hồng Hề.

Tuy thời gian hai người quen nhau không dài, nhưng thiếu nữ thuần chân thiện lương này rất dễ làm người khác cảm động.

Huống hồ, Lạc Hồng Hề còn truyền dạy cho nàng 《Ngạo Thị Đan Điển》!

Nếu không có nàng, vận mệnh của Trúc Khuynh Thành e rằng đã long đong lận đận.

Nhưng hiện giờ, mọi thứ đã thay đổi!

Hành động của nàng khiến Lạc Hồng Hề cũng cảm động, lại thấy Trúc gia mọi người đồng loạt khom lưng hành lễ với mình, đôi mắt cũng đỏ lên, nghẹn ngào:

"Ta cũng muốn lưu lại thêm một chút, thế nhưng… thế nhưng…"

Thấy nàng suýt khóc, Trúc Khuynh Thành vội cười an ủi:

"Sư tỷ đừng khóc, biệt ly là để lần sau gặp lại tốt hơn. Sau này chúng ta sẽ gặp nhau! Ta hứa sẽ cố gắng tu luyện để đến tìm ngươi!"

"Ừm!" Lạc Hồng Hề khẽ gật đầu với nàng:

"Ta cũng sẽ nỗ lực tu luyện, đến lúc đó sẽ quay lại thăm các ngươi!"

Bình Luận (0)
Comment