Toàn Dân Dưỡng Thành: Trước Tiên Khắc Kim Chục Tỷ Trói Định Nữ Đế

Chương 127 - Chương 127: Tiền Bối Ngươi Cũng Quá Thần Kỳ Đi!

"Thiếu đem bản thân treo bảng vàng mà khoe khoang." Trịnh Phi Phượng liếc hắn một cái:

"Ngươi tính toán cái gì công thần, đến là vơ vét không ít bảo bối đi? Nghe nói Kỳ Lân Tử còn muốn gả muội muội cho ngươi, cũng không thấy ngươi lưu lại?"

"Hứ." Trần Hạo Thiên hừ nhẹ một tiếng, chính khí nghiêm ngôn:

"Ta thế nhưng là kiếm thủ sư huynh! Làm sao có thể vì một mỹ nữ Cổ tộc Đế thú mà mê muội tâm trí?!"

Ba chữ "Đế thú Cổ tộc" vừa ra khỏi miệng, quả nhiên hấp dẫn ánh mắt mọi người!

Đặc biệt là ánh mắt các vị Thánh Nhân, cùng với ánh nhìn sùng bái từ các đồng môn, khiến lồng ngực Trần Hạo Thiên như nở ra.

Thấy chưa, tiểu gia ta không tham tài háo sắc, lấy sinh mệnh bảo vệ kiếm thủ!

Tiếc là một câu của Trịnh Phi Phượng đã kéo sập phong thái đại nghĩa của hắn:

"Ai mà không biết ngươi nghĩ đến chuyện kiếm thủ xưng đế, tự xưng là Đại Đế sư huynh, còn vì nàng hộ đạo một đoạn đường, làm gì cũng coi như vinh hiển tổ tông, lưu danh sử sách. Ở lại Kỳ Lân tộc ngươi chẳng qua là kẻ ở rể, đắc ý cái rắm!"

"Phụt!"

"Khụ khụ..." Các đệ tử đỏ mặt, vội vã quay đi chỗ khác.

Nói mới nhớ, Trần sư huynh này khi nào đáng tin như vậy, thì ra là đánh cái chủ ý đó.

"Trịnh Phi Phượng! Ngươi làm ta mất hết mặt mũi!!" Trần Hạo Thiên giận đến run người, mặt đỏ bừng chỉ vào nàng rồi xoay người bỏ chạy:

"Ta muốn khiêu chiến ngươi để đoạt vị trí đại đệ tử! Có bản lĩnh thì đuổi kịp ta coi như ngươi thắng!"

Tên này đúng là vô sỉ thật sự, không biết từ lúc nào đã mang vào thánh phẩm giày bó của Trúc gia, bỏ chạy thì nhanh như chớp.

"Không biết lễ nghĩa!" Trịnh Phi Phượng trước tiên hướng các Thánh Nhân mỉm cười hành lễ, sau đó mới đuổi theo sát.

Bởi vì nàng biết, nhân vật chính hôm nay là Lạc Hồng Hề.

Lúc này Lạc Hồng Hề không có chút gì thương cảm, ngược lại đã khôi phục nguyên khí, hấp tấp chen khỏi đám người truyền âm với Triệu Tâm Thành:

"Sư tôn! Ta mang về cho ngươi thánh vật chữa trị đan độc! Trở về ta sẽ đưa cho ngươi! Đây là chí bảo vô thượng từ Đại Yêu tinh vực! Là các đại gia tộc cùng nhau giúp ta tìm được! Ngươi uống vào không chỉ có thể hóa giải đan độc, còn có hiệu quả thần kỳ nữa!"

"Hảo hảo hảo!" Triệu Tâm Thành cười đến mức không ngậm được miệng.

Nhìn một cái, đồ đệ này bên ngoài còn luôn nhớ đến hắn, lòng hiếu thảo thật đáng quý.

Mà từ lời nói của nàng, có thể nhận ra hành trình của ba người bọn họ lần này, căn bản không giống như mọi người tưởng tượng là trắc trở hiểm nguy. Trái lại... vô cùng thuận lợi?

Triệu Tâm Thành thấy mọi người đều lộ vẻ hiếu kỳ, trong lòng biết rõ bọn họ nán lại là muốn biết chuyện gì, liền hỏi ý thăm dò:

"Hồng Hề, chuyến này các ngươi gặp được chuyện gì, không ngại kể một chút. Đây đều là lão hữu của sư tôn, mở lòng nói cũng không sao cả!"

"Ừm ừm!" Lạc Hồng Hề liên tục gật đầu, sinh động miêu tả chuyến hành trình.

Bất quá nàng không ngốc, về chuyện truyền thừa Yêu Đế, đế huyết, công tử hàng lâm gì đó đều không đề cập, chỉ nói trong cổ quan có di vật của gia tộc Yêu Đế, ba người hộ tống nên được đối phương cảm kích v.v...

Đây là lý do thoái thác ba người đã bàn sẵn trong quan tài, nên nói hay không nên nói, đều đã tính toán kỹ.

Tu Tiên giới lòng người khó dò, huống hồ bọn họ còn từ vực ngoại trở về, càng phải cẩn trọng.

Để phòng người ngoài dòm ngó, Lạc Hồng Hề còn nói sau này gia tộc Yêu Đế sẽ có người đích thân tới Huyền Thiên đại lục, coi như thêm một tầng bảo hộ cho ba người.

"Cũng được, không tiết lộ mạch chính." Trầm Vân âm thầm gật đầu.

Nha đầu này trông có vẻ gan lớn, nhưng đến thời khắc mấu chốt vẫn rất đáng tin.

Thấy không có chuyện gì, hắn liền nhìn xuống hình ảnh của Lăng Thanh Tuyết.

Đám người Dao Trì đã đi tới ngoài bí cảnh Thiên Long ở Tây giới, bất quá bí cảnh còn chưa mở ra, nàng đang cùng đồng môn và trưởng lão Dao Trì đi bái phỏng các thế lực thánh địa xung quanh.

Còn trong hình ảnh Q bản của Đồ Diệu Linh, nàng đã thành công bái nhập Thiên Phù học cung, hiện đang trong động phủ tiến hành việc học của phù sư.

Chỉ là sắc mặt nàng trông không tốt lắm.

"Vừa tới liền bắt ta họa mưa lửa phù tứ giai hạ phẩm, người khác toàn là tam giai thôi." Đồ Diệu Linh nhíu mày nhìn đống tài liệu chế phù trên bàn trà:

"Chấp sự chẳng lẽ thấy ta tàn tật, muốn ta biết khó mà lui?"

Nhớ lại lúc nhận nhiệm vụ, đồng môn ánh mắt chê bai, lời thì thầm mỉa mai, chân mày Đồ Diệu Linh càng nhíu sâu hơn.

Loại đãi ngộ bất công này nàng gặp quá nhiều lần bên ngoài rồi.

Bệnh của nàng là bị người khác trọng thương mà ra, nhưng nào dám nói ra, chỉ dám xưng là tiên thiên tàn tật.

Tu sĩ vốn dĩ đã bị giới hạn, trong Tu Tiên giới mạnh được yếu thua, phần lớn đều là quần thể yếu thế bị ức hiếp.

"Chỉ có thể cố hết sức, nếu không họa được thì cùng lắm bị cười nhạo thôi..." Đồ Diệu Linh lắc đầu xua tan tạp niệm, tập trung tinh thần chế phù.

Nàng muốn trở thành một phù sư cao giai được người tôn trọng, như vậy có thể che chở tộc nhân, thậm chí tìm cho họ một chốn an thân!

Một chút gây khó dễ nàng cũng không để trong lòng, nếu không tâm tính đã sớm sụp đổ từ lâu.

【Đinh! Nhân vật đang bị làm khó dễ, chính là thời cơ người chơi xuất thủ!】

"Tốt lắm, vừa đến đã có việc để làm!" Trầm Vân vội vàng nhìn về phía hình chiếu:

【Tiêu phí 648, người chơi tạm thời nắm giữ kinh nghiệm chế phù tứ giai, giúp nhân vật · Đồ Diệu Linh chế phù.】

【Tiêu phí 8888, mua một bản bách khoa toàn thư chế phù bát giai, tặng cho Đồ Diệu Linh nghiên cứu, phòng ngừa nàng vào học cung thư quán bị ngăn cản.】

【Thần Chi Nhất Thủ · tiêu phí 28.888! Người chơi trợ giúp Đồ Diệu Linh vẽ phù, họa một lần nàng liền học được, có thể thành công tấn thăng tứ giai phù sư!】

"Chỉ là tốn chút tiền thế thôi..." Trầm Vân bất đắc dĩ mua toàn bộ: "Ai, góp gió thành bão vậy..."

Hắn còn thiếu hơn 60 vạn nữa, nhìn đến mấy cái gợi ý nạp tiền này, thật sự chẳng còn chút hứng thú nào.

May mà nhân vật trói định thứ ba không có cái gì ẩn tàng khen thưởng phiền phức, nếu không thì tốc độ tiêu phí còn chậm hơn nữa.

【Đinh! Chúc mừng người chơi nắm giữ kinh nghiệm chế phù tứ giai...】

【Đinh! Chúc mừng người chơi đạt được Thần Chi Nhất Thủ!】

Sau khi mua xong, Trầm Vân phân ra một luồng thần hồn tiến vào trò chơi, đập vào mắt chính là một cảnh tượng khiến người khác đỏ mặt.

"Khụ khụ..." Hắn ho khan quay người lại, nhìn Đồ Diệu Linh đang đặt bút, hạ giọng nhắc nhở:

"Tiểu hữu, góc trái trên cùng lực bút còn thiếu một chút hỏa hầu cùng linh khí."

"Hả?!" Đồ Diệu Linh hai mắt sáng lên, truyền âm:

"Tiền bối, ngài cũng biết chế phù?"

"Chỉ là tiểu đạo." Giọng điệu lạnh nhạt khiến Đồ Diệu Linh càng thêm kích động.

Chẳng lẽ nàng lại gặp được một vị đại sư chế phù?!

Phải biết mỗi nơi có đặc điểm riêng, nếu Đông Vực nhiều người luyện đan, thì Tây giới – nơi tín ngưỡng Phật đạo khắp nơi – phù chú lại cực kỳ thịnh hành!

Cao giai phù sư địa vị cực cao, nàng vốn không có tư cách bái sư học nghệ.

Nhưng hiện tại hư hư thực thực có một vị cao nhân chế phù, nàng làm sao có thể không kích động?!

"Đa tạ tiền bối kiểm tra!" Đồ Diệu Linh tập trung tinh thần, vội vã bắt đầu chế tác theo lời Trầm Vân.

Không hổ là cao nhân!

Mỗi lời chỉ điểm đều chuyên nghiệp vô cùng, khiến nàng lĩnh hội rất nhanh.

Bất quá lúc này chỉ là nâng bút đơn giản, đến khi vào giai đoạn tinh vi thì nàng sẽ khó có thể đặt bút.

Nàng hiện tại chỉ miễn cưỡng vẽ được phù tam giai trung phẩm, thượng phẩm đã rất cố sức rồi.

Tứ phẩm phù thì lại càng không dám nghĩ đến.

Một lát sau.

Ầm!

Lá bùa vỡ nát trong linh khí, nổ tung ngay tại chỗ.

Đồ Diệu Linh lau mồ hôi trên trán, giọng có chút áy náy:

"Thật xin lỗi tiền bối, vãn bối khắc họa có hơi quá sức."

"Không sao." Giọng Trầm Vân trở nên lạnh đi:

"Một đám giả nhân giả nghĩa, còn dám mở học phủ dạy người!"

【Đinh! Đồ Diệu Linh cực kỳ tán đồng, hảo cảm độ +2! Hiện tại hảo cảm độ: 67 điểm】

"Tiền bối chớ giận, là vãn bối ngu dốt." Đồ Diệu Linh vội vã an ủi.

Thiên Phù học cung là thế lực siêu cấp, nếu tiền bối xúc động để lộ thân phận, hai người bọn họ sẽ gặp nguy hiểm!

"Bản tôn xem ngươi thiên tư thông tuệ, chỗ nào ngu dốt, là bọn hắn mắt chó đui mù!"

【Đinh! Đồ Diệu Linh âm thầm mừng rỡ, hảo cảm độ +1! Hiện tại hảo cảm độ: 68 điểm】

"Tốt lắm, nữ nhân đúng là thích được khen ngợi..." Nhìn thần sắc bình tĩnh mà nội tâm vui sướng của Đồ Diệu Linh, Trầm Vân từ mặt dây chuyền bay ra:

"Vậy thì, bản tôn sẽ tay cầm tay dạy ngươi vẽ, ngươi có nguyện không?"

Chỉ cần họa một lần là nàng sẽ học được năng lực của hắn.

Giữ lại cảm giác thần bí mới có thể tạo ra kinh hỉ, gia tăng ấn tượng.

"Ta nguyện ý! Làm phiền tiền bối!" Đồ Diệu Linh sao có thể từ chối cơ hội được học hỏi từ một cao giai phù sư, liên tục gật đầu.

"Ngươi hãy thật tốt cảm ngộ." Trầm Vân cúi người nắm lấy tay nàng.

Tay rất trắng, trắng đến nỗi nhìn thấy được gân xanh, nắm lên còn có chút lạnh.

Thân thể Đồ Diệu Linh căng thẳng, lần đầu tiên bị người khác phái nắm tay, mà tiền bối này dù chỉ là linh hồn nhưng vẫn có nhiệt độ, khiến nàng rất không tự nhiên:

"Thả lỏng tinh thần, xem tiền bối như y sư là được..."

Bỗng nhiên, nàng cảm thấy trong não hải xuất hiện vô số kinh nghiệm khắc họa mưa lửa phù tứ giai, trợn to mắt nhìn Trầm Vân đầy chấn kinh:

"Tiền bối, cái này!!"

Không đúng, lớn thế này rồi nàng chưa từng nghe nói ai giúp người khác vẽ phù lại có thể truyền luôn cả kinh nghiệm!

Vậy chẳng phải nàng lập tức sẽ thành phù sư tứ giai sao?!

Thủ đoạn này... cũng quá thần kỳ rồi!

Bình Luận (0)
Comment