"Tăng phúc hiệu quả tùy cơ..." Trầm Vân nhìn dòng nhắc nhở trên hình chiếu, âm thầm tính toán:
"Không bằng chọn ra đạo cụ có thời gian khôi phục ngắn nhất, xoát lấy phẩm chất ngẫu nhiên, nếu như bạo ra cái tiên khí gì thì chẳng phải là lời to sao?"
Nếu thời gian khôi phục ngắn, như một giây hay vài phút, vậy thì hắn có thể mỗi ngày ngồi xoát phẩm chất đạo cụ.
Hắn hiện tại đã có tiên khí, nhưng cũng chẳng ngại bảo vật càng nhiều càng tốt đúng không?
"Không tệ, cứ làm vậy đi!" Hắn lấy từ trong không gian ra một kiện pháp bảo cấp thấp nhất nhất giai, xem thử thời gian khôi phục.
【Khóa chặt pháp bảo · Nhất giai hạ phẩm Nổ Tung Trường Thương: Có thể phục chế tăng phúc!】
【Sau khi sử dụng thời gian khôi phục bản nguyên: 1 ngày. Phẩm chất tăng phúc phục chế: Tùy cơ】
"Chỉ là một món đồ bỏ đi như vậy mà cũng cần một ngày để khôi phục thời gian?" Trầm Vân nhíu mày, lại lấy thêm mấy món khác để thử, mới phát hiện khôi phục bản nguyên sau tăng phúc, ít nhất cũng cần một ngày thời gian.
Nếu hắn phục chế tăng phúc pháp bảo từ lục giai trở lên, vậy thì cần thời gian hơn một ngày để khôi phục pháp tắc bản nguyên.
"Một ngày cũng được, mỗi ngày xoát một lần cũng tốt..." Trầm Vân từ tài khoản cá nhân lấy ra một viên hạ phẩm linh thạch.
Thứ này hắn nhìn tới phát chán rồi, quan chức gửi cho hắn còn chưa đủ để nhét kẽ răng.
So với pháp bảo, hắn càng hy vọng có thể tích trữ linh thạch trước để dùng cho việc đột phá.
Thấy khôi phục chỉ cần một ngày, Trầm Vân trực tiếp lựa chọn phục chế tăng phúc:
"Hy vọng có thể bạo ra tiên linh thạch gì đó, trực tiếp đạt tới linh thạch tự do!"
【Đinh! Chúc mừng người chơi thu được một viên thượng phẩm linh thạch.】
【Pháp tắc chi thạch tiến vào kỳ khôi phục: Thời gian tiêu hao 1 ngày】
"Ừm... một đổi một vạn viên, cũng coi như là lời nhỏ." Trầm Vân tự an ủi chính mình.
"Trở về đem mấy món pháp bảo này giao cho Tần Thi Đồng xử lý, tiện thể mở đấu giá kiếm thêm chút linh thạch..." Thu xếp xong đồ vật, hắn đạp lên phi kiếm chuẩn bị rời đi, thì nghe thấy dưới ban công có người hô lớn:
"Trầm tiên sinh! Xin mời xuống đây một lát!!"
Trầm Vân hạ phi kiếm, thấy Dương Thiên bước lên ôm quyền:
"Trầm tiên sinh, ta có việc muốn bẩm báo! Trong thành có bốn tên thiên kiêu của câu lạc bộ, âm mưu chờ sau khi chúng ta đều chết thì chiếm lấy quyền khống chế thành thị! Quả thật đáng hận! Trầm tiên sinh nếu không ra tay, chúng ta thực sự vô lực."
"Lên đây đi, tiện tay giúp các ngươi xử lý." Trầm Vân nghiêng đầu ra hiệu.
Thời buổi loạn lạc, gặp được kẻ lợi dụng thời cơ để trục lợi như thế, giết thẳng là xong.
Dương Thiên vội nhảy lên phi kiếm, chỉ đường bay tới khu vực bốn người Lưu Đào.
Đám người này cũng không ngu, vừa nghe được tin tức trong thành lập tức chọn cách bỏ trốn.
Có điều tốc độ chiến đấu của Trầm Vân quá nhanh, bọn hắn còn chưa kịp rời khỏi thành thì đã bị đuổi kịp.
Không nói một lời dư thừa, Trầm Vân trực tiếp ra tay, giết người xong liền rời đi, để lại Dương Thiên chỉ biết đứng nhìn đầy hâm mộ:
"Thực lực như vậy đúng là quá mạnh mẽ a!"
Lưu Đào và mấy người kia cho dù móc ra cao giai pháp bảo cũng không chống đỡ nổi, bị đánh ngã như tép riu, căn bản không có cơ hội phản kháng.
"Trầm tiên sinh mạnh như vậy, ngược lại có thể công khai tung ra tin tức..." Hai mắt Dương Thiên lóe lên tinh quang.
Hiện tại yêu thú hoành hành, Trầm Vân chỉ cần một chiêu đã có thể giết hơn mười vạn yêu thú. Nếu tin tức này lan truyền ra ngoài, không chỉ có thể chấn nhiếp không ít yêu tộc, còn giúp giảm thương vong cho Trấn Yêu ti...
...
Khi Trầm Vân trở về công ty Đằng Long, Tần Thi Đồng đang bận rộn điều động nhân thủ, chuẩn bị tiến hành công tác săn yêu tiếp theo.
Hiện tại ba tòa thành đã không cần lo bị yêu thú công kích, nhưng yêu thú bây giờ lại có thể bạo ra pháp bảo và pháp tắc chi thạch, vì thế tổ đội ra ngoài thăm dò và lịch luyện quanh thành đã trở thành hạng mục cực kỳ trọng yếu của công ty.
Đặc biệt là mười vị Ma Tướng đều đã ra ngoài, việc bố trí nhân sự bên trong cần nàng đích thân chọn lựa cẩn thận, nếu không chọn sai người để tư tàng bảo vật thì sẽ tổn thất nặng nề.
Tiến vào văn phòng, Trầm Vân thấy trên bàn nàng chất đầy tư liệu người, lắc đầu:
"Thủ đoạn của ngươi quá mềm mỏng, bây giờ nói là loạn thế cũng không đủ. Gặp được người thích hợp, trực tiếp ký kết khế ước thế lực với đối phương. Không muốn ký cũng được, vậy thì trục xuất khỏi Hải Thành."
"Trực tiếp đuổi đi?" Tần Thi Đồng ngồi xuống bên cạnh hắn, ngữ khí kinh ngạc: "Lão bản, làm vậy sẽ có vấn đề đó?"
"Có thể xảy ra chuyện gì được chứ." Trầm Vân ngữ khí thản nhiên:
"Ngươi chỉ là đuổi người mà thôi, chẳng ai thèm quan tâm kẻ không liên quan, nhất là lệnh do ta ban ra, bọn hắn có gan cũng không dám bàn tán."
"Đã ở trong thành của ta, được ta che chở, thì phải làm việc đàng hoàng, nếu không thì cút ra ngoài. Đừng đem tư duy cũ áp đặt vào hiện tại, chỉ cần chúng ta rời đi, tòa thành này ba ngày là diệt."
Muốn được hắn bảo hộ thì phải làm việc, chỉ đơn giản như vậy.
Nói tới đây, hắn nhìn về phía Tần Thi Đồng, ngữ khí dần trở nên nghiêm túc:
"Nhưng có một điều ngươi nhất định phải ghi nhớ: tuyệt đối không được ỷ vào danh tiếng của ta để ức hiếp lương thiện, làm việc ác. Nếu không, ta ra tay rồi thì bất kể là ai cũng vô dụng."
Ở kiếp trước, lúc hắn lăn lộn bên ngoài, là thực sự rất ghét mấy kẻ chuyên bắt nạt người yếu.
Bọn lâu la này làm gì cũng không xong, chỉ giỏi ức hiếp dân lành, gặp người thành phố thì lại tỏ ra oai phong lẫm liệt.
Cho nên Trầm Vân không thích trong thành có loại không khí như thế, lần này mới mở miệng nhắc nhở.
Nhưng lời này rơi vào tai Tần Thi Đồng, khiến nàng có phần xót xa, mắt đỏ lên:
"Trong mắt lão bản, ta là loại người như vậy sao..."
Làm người chấp hành của công ty Đằng Long, là tâm phúc số một dưới trướng Trầm Vân, nàng đích thực cảm nhận được sự tiện lợi mà quyền lực mang lại.
Nhưng tâm tư của nàng đều đặt trên việc quản lý công ty, sợ phụ lòng kỳ vọng của Trầm Vân.
Thời gian này nàng còn phải chăm lo tu luyện, một khắc cũng không rảnh rỗi.
Hiện giờ nghe Trầm Vân cảnh cáo, tựa như đang chỉ mặt gọi tên, khiến tâm trạng Tần Thi Đồng rơi xuống đáy cốc.
Không nghi ngờ gì, Trầm Vân đã là nam nhân ưu tú nhất thời đại này. Thực lực đỉnh phong, quyền thế vô song, lại còn là một thiếu niên tuấn tú. Không chỉ toàn quốc, riêng tại Hải Thành, chỉ cần là nữ tử độc thân, có bao nhiêu người không mơ tưởng được làm nữ nhân của hắn?
Làm người bên cạnh Trầm Vân, Tần Thi Đồng bị không ít nữ nhân ghen tị, mà chính nàng cũng từng mơ mộng.
Nhưng nàng biết rõ giữa mình và hắn có khoảng cách lớn thế nào, điều duy nhất có thể làm, chính là vì hắn tận tâm quản lý công ty.
Có điều vì quá để ý nhất cử nhất động của hắn, nên lời cảnh cáo ấy khiến nàng bị tổn thương sâu sắc.
"Không phải, ngươi khóc cái gì?" Trầm Vân thấy nàng đột nhiên rơi lệ liền hiểu nàng hiểu lầm, bất đắc dĩ nói:
"Ý của ta là đám người dưới trướng kia! Thế đạo thay đổi, nhân tâm cũng thay đổi, cho nên nhắc nhở ngươi chú ý chuyện này. Nếu không sau này xử lý, sẽ liên lụy rất nhiều người."
"Ngươi cũng không muốn người nhà mình, bị ta giết đi chứ?"
Chỉ có người từng trải qua mới biết, việc này không phải là không thể xảy ra!
Hắn nói trước để cảnh báo, tránh đến lúc đó người nhà Tần Thi Đồng cũng ở trong đó, giết rồi sẽ càng đau lòng.
Lúc này Tần Thi Đồng mới phát hiện bản thân nghĩ nhiều, lau khô nước mắt xong liền trêu đùa để che giấu lúng túng:
"Yên tâm đi, ta đã cấm người nhà nhận chức rồi. Nhưng mà lão bản không nhắc đến ta, vậy có phải là ta được tham ô rồi không?"
"Ta tin ngươi." Trầm Vân nhìn nàng hơi ngẩn ra, lời nói xoay chuyển trêu chọc:
"Nhưng nếu ngươi thật sự muốn tham ô, tốt nhất đừng để ta phát hiện."
Vốn đang cảm động, Tần Thi Đồng trợn mắt lườm hắn:
"Ta cũng không muốn chết đâu, lão bản ngươi đừng dụ dỗ ta a! Ta muốn cái gì thì xin ngươi là được, chứ không trộm đâu!"
Nàng cũng đâu có ngu, phản bội cái chân vàng này chẳng phải là đầu óc có nước rồi sao.