Toàn Dân Dưỡng Thành: Trước Tiên Khắc Kim Chục Tỷ Trói Định Nữ Đế

Chương 200 - Chương 200: Phản Hồi Tiên Thiên Linh Căn! Công Tử Hai Mắt Trống Trơn

"Hồng Hề ~!" Cách đó không xa vang lên tiếng hô của Trầm Vân.

Lạc Hồng Hề ngẩng đầu nhìn lại, quả nhiên thấy công tử đang mặc bộ quần bãi biển.

Bất quá, đây là trên người hắn nhiều tầng áo mát mẻ cùng quần ngắn, đầu đội kính râm màu đen cùng mũ rơm, hướng về phía nàng vẫy tay:

"Phục trang nhìn trúng thì chọn, đều là miễn phí! Mau tới đây, chúng ta sắp lái thuyền~!"

"Ừm ân ~! Ta lập tức đến, công tử ~!" Lạc Hồng Hề lại nhìn thoáng qua hình chiếu, trong mắt lộ ra vẻ thẹn thùng, khẽ cắn đôi môi hồng:

"Dù sao trên thuyền có trận pháp che chắn... Mà lại lần sau cũng không biết khi nào mới có thể cùng công tử chơi đùa... Vậy thì chọn bộ người yêu đi!"

Dù sao lòng nàng đã sớm thuộc về công tử, chỉ cần công tử trông thấy cũng chẳng có gì.

Nghĩ vậy, gan nàng cũng lớn hơn nhiều, duỗi ngón tay hành lá nhẹ điểm lên màn hình, xấu hổ như tia điện thu tay về:

【 Đinh! Lựa chọn người yêu trang · Hai diệp gia đinh chi bá đạo mát lạnh hạ quần thành công! 】

...

Buồng lái.

"Ta nhớ được chỗ xảy ra chuyện là một hòn đảo hình trái tim..." Trầm Vân mở bản đồ đại dương tìm điểm đến, trực tiếp thiết lập chế độ tự động lái thuyền.

Ở kiếp trước, hắn cũng cùng Hồng Hề đi quanh hòn đảo ấy, bị một chiếc thuyền gỗ nhỏ đâm nát, cướp đi thể chất bảo rương.

"Lần này, thì để các ngươi cảm thụ thử cảm giác hoảng sợ là thế nào." Trầm Vân cười lạnh, đóng bản đồ, ấn xuống cái nút hình lưỡi câu màu vàng kim trên bàn điều khiển.

Hưu hưu hưu ~!

Hai bên boong thuyền, ván gỗ tự động dựng lên, hai mươi chiếc cần câu lập tức bung ra ngoài.

Dưới tình huống bình thường, nhân vật và người chơi chỉ có thể tự tay sử dụng một cái, nhưng ai bảo khắc kim cũng là đại gia, cần câu toàn bộ tự động!

Chỉ cần có cá cắn câu, kéo lên là được, vô cùng nhẹ nhàng.

Thấy tạm thời không có việc gì, Trầm Vân nhìn xuống trạng thái của các nhân vật khác.

Trong mục động tĩnh yêu thú, Q bản Bạch Tiên Nhi đang ngồi ngay ngắn trên một đài đá trong vùng núi lớn, hướng mấy trăm con yêu thú phía dưới phát biểu.

"Tiên Nhi cũng có việc của mình cần làm..." Trầm Vân mỉm cười.

Hắn đích thực thích cảm giác có Tiên Nhi ở bên cạnh, nhưng nếu đối phương có việc cần làm, hắn tuyệt đối sẽ ủng hộ hết lòng!

Cắt đến hình ảnh tiếp theo, Lăng Thanh Tuyết đang trên đường tiến về cấm khu Tây giới · Tử Chú Hồn Lâm.

Còn Đồ Diệu Linh không còn ở trong Bảo Phù lâu, đang cưỡi phi chu rời đi. Nhìn vào điểm đến trên đỉnh đầu nàng là 【 Thiên Bình thôn 】, hẳn là đi thăm tộc nhân họ Đồ.

Trầm Vân mở mục tình báo mỗi ngày của nàng, so với Lăng Thanh Tuyết thì Đồ Diệu Linh yếu hơn nhiều, cần cẩn thận quan sát thêm:

【 Đồ Diệu Linh · tình báo mỗi ngày: Đang tiến đến thôn trang họ Đồ Thiên, thăm hỏi tộc nhân, tiếp tế vật tư, chuẩn bị phân tán an trí tộc nhân. 】

"Chỉ cần không gặp phải nhân vật bị trói buộc, chắc sẽ không có việc gì..." Trầm Vân đóng hình ảnh, chuyển sang cột tin tức đang nhấp nháy, là phục vụ khách hàng Lê Tiểu Nhiễm gửi tới:

【 Trầm tiên sinh, ta đã báo cáo nhiệm vụ của ngài lên tổng bộ Trấn Yêu ti. Lão thiên sư nói những nhiệm vụ này quá phân tán, sẽ khiến ngài lãng phí không ít thời gian. Ông ấy đã cho người Trấn Yêu ti xử lý trước, Trầm tiên sinh có thể kéo những người này vào tiết mục trấn phủ sứ, để bọn họ thay ngài hoàn thành nhiệm vụ. [Danh sách nhân viên] 】

"Vậy thì tiện cho ta xoát nhiệm vụ nhanh hơn..." Trầm Vân gật đầu.

Hắn nhìn xuống danh sách nhân viên, gồm ba nam hai nữ, đều là tu sĩ ngũ tinh cấp Đoán Hồn cảnh.

Trong đó có một người Trầm Vân từng gặp qua, chính là Dương Thiên ở Thiên Bắc thành, cũng là đệ tử lão thiên sư.

Không cần nghĩ cũng biết, năm người này đều là lực lượng chủ chốt của Trấn Yêu ti, hoặc là đối tượng trọng điểm bồi dưỡng. Có lẽ là đang mượn Buff tiết mục trấn phủ sứ để tiện lợi công việc.

Bất quá Trầm Vân không quá để tâm, hắn chỉ cần nhanh chóng xoát quan chức Buff, còn lại coi như là phúc lợi tặng thêm.

Nghĩ vậy, Trầm Vân dứt khoát kéo cả Ngao Phi, Tần Thi Đồng và mười đại ma tướng vào tiết mục trấn phủ sứ.

Một bộ trang bị thượng phẩm ngũ giai, cộng thêm tăng 10% chiến lực, đối với các tu sĩ hiện tại mà nói cũng rất tốt.

Vừa kéo người xong, ngoài buồng lái truyền đến tiếng gọi dịu dàng của Lạc Hồng Hề:

"Công tử, nhìn xem, bộ này của ta phối hợp thế nào?"

Trầm Vân nghiêng đầu nhìn qua, khóe mắt khẽ giật một cái!

Ba mảnh lá dừa kiểu dáng, thoạt nhìn giống với bộ mát lạnh hạ quần trên bãi biển của hắn.

Nhưng Lạc Hồng Hề vốn đã có thiên phú kinh người, bộ trang phục này mặc trên người nàng đúng là khiến người nhìn phải thất thần!

Nhất là nàng còn khoác thêm một chiếc áo choàng Bạch Sa chống nắng, tưởng chừng để chống tia cực tím.

Nhưng vì không có nút áo, phần cổ áo đan kim lộ ra khoảng giữa ngực rõ ràng vô cùng.

Phối hợp với thiên phú mê người của nàng, quả thực đánh mạnh vào thị giác!

May mà Trầm Vân là lão tài xế, nếu không đối mặt cảnh tượng này chắc đã đỏ mặt xấu hổ rồi.

Ánh mắt hắn hiện lên vẻ tán thưởng nhìn một lượt, cảm thán nói:

"Không tệ, rất xinh đẹp, trái lại càng làm ngươi thêm phần mê người."

"Công tử thật nói quá thẳng..." Lạc Hồng Hề vốn đang giả vờ bình tĩnh, nghe được câu này thì mặt lập tức đỏ bừng, đến ngón chân phấn nộn cũng siết chặt lấy dép lê.

Mê người?

Địa phương nào, chỗ nào mê người chứ?!

Nàng cảm thấy bộ đồ này quá mức câu dẫn!

Nàng chỉ muốn tìm đề tài để khỏi lúng túng, không thì cũng chẳng biết nên nói gì. Giờ lại hay, nhất thời không biết đáp lời thế nào.

May mà trên thuyền vang lên tiếng cảnh báo từ cần câu:

【 Tích tích tích! Phát hiện có bảo rương phiêu lưu đang trôi ngang tàu, có thể tiến hành vớt lên! 】

"A...! Công tử có bảo rương xuất hiện! Ta đi xem một chút!!" Lạc Hồng Hề như được giải thoát, xoay người chạy khỏi buồng lái.

Nhưng nàng vừa xoay người lại đã để Trầm Vân thấy được một màn hết sức rõ ràng, khiến hắn âm thầm tặc lưỡi:

"Ta đi, bá đạo thật..."

Không ngờ Lạc Hồng Hề tiếp nhận những thứ mới mẻ nhanh như vậy, dù sao nàng là người giới Tu Tiên, tư duy vẫn nghiêng về kiểu cổ.

Không phải ai cũng dám mặc kiểu “gia đinh bá đạo” này, chỉ riêng dũng khí thôi Trầm Vân đã phải giơ ngón tay cái cho nàng rồi!

"Ta mà ăn mặc kiểu này ra ngoài cũng không ổn..." Trầm Vân cúi đầu nhìn một chút, lấy một chiếc áo sơ mi từ tủ treo quần áo ảo ảnh, buộc quanh eo:

"Vậy thì không thành vấn đề rồi..."

Hắn vừa bước ra boong thuyền, chỉ thấy Lạc Hồng Hề phía xa đã vớt lên một chiếc bảo rương rực rỡ sắc màu:

"Công tử! Là đạo cụ hảo cảm đó!!"

Lạc Hồng Hề vô cùng vui vẻ, mới ra đã gặp được rương tốt cảm giác!

Hơn nữa nhìn kiểu rương rực rỡ như vậy, chắc chắn là có bảo vật tốt!

"Ngươi vận khí tốt thật đấy!" Trầm Vân cười, bảo rương rực rỡ sắc màu có xác suất rơi đồ còn tốt hơn cả rương đồng thường.

Đi tới gần, chỉ thấy trên bảo rương lóe lên một dòng nhắc nhở:

【 Có thể phản hồi đạo cụ · Tiên Thiên Linh Căn. 】

【 Tiên Thiên Linh Căn: Tốc độ tu luyện cao hơn tu sĩ phổ thông gấp năm lần. 】

【 Đặc tính: Cộng minh với linh khí thiên địa tự nhiên, có thể thanh lọc tạp chất linh khí ở mức độ cực lớn, không cần chủ động tu luyện cũng có thể chậm rãi tăng tu vi. 】

"Không tệ chút nào!" Trầm Vân âm thầm vui mừng.

Thứ gọi là linh căn này có thể tăng tốc tu luyện, hắn tuy có VIP gia tốc, nhưng thêm một tầng Buff thì có sao đâu?

"Cho, công tử!" Lạc Hồng Hề nâng hộp quà đưa cho Trầm Vân, nàng cũng nhận được nhắc nhở rằng đây là Tiên Thiên Linh Căn:

"Chỉ là phẩm chất hơi thấp một chút, nếu là đế phẩm linh căn thì tốt biết mấy!"

Phẩm chất càng cao thì khí trường hảo cảm càng mạnh, đối với công tử tất nhiên có tác dụng lớn.

Tiếc rằng chỉ là Tiên Thiên cấp linh căn.

"Có là tốt rồi." Trầm Vân thu cái rương vào không gian.

Thứ này vẫn là dùng lúc trở về thì hơn, không thì lại mất hết bức cách thì ngượng ngùng.

"A?" Lúc này Lạc Hồng Hề phát hiện, công tử lại buộc áo quanh eo?!

"Chẳng lẽ?" Trái tim nàng rộn ràng:

"Xem ra trang phục của ta khiến công tử động lòng rồi?... Ai nha! Ngại chết mất!"

Nàng vội chạy tới đài câu cá để giấu xấu hổ, nhưng khóe môi lại hơi nhếch lên, tràn đầy vui sướng.

Trước đó còn có chút tiếc nuối, giờ thì xem ra, cách ăn mặc này của nàng quả thực có tác dụng!

"Công tử sẽ không lén nhìn ta đó chứ?" Nghĩ đến đây, Lạc Hồng Hề cảm giác thân thể mình cũng hơi nóng lên.

Tựa như phía sau có một ánh mắt nóng bỏng, đang lặng lẽ quét qua bóng lưng mềm mại của nàng.

Bởi vì nàng biết, bóng lưng của mình giờ phút này—tràn đầy lực sát thương!

"Chắc chắn rồi! Ta không tin công tử hai mắt trống trơn~..."

Nhưng Trầm Vân cũng không có ý đồ nhìn trộm nàng, bởi vì ngay phía trước, cần câu vang lên âm thanh nhắc nhở có cá cắn câu.

Bình Luận (0)
Comment