Bà cụ Phạm nghĩ rằng cô gặp phải việc gì khó, đi tới muốn an ủi cô thì thấy cô ăn một lát lại chầm chậm nở nụ cười.
“Đây không phải mơ.” Lâm Y Y ngẩng mặt nhìn trời, tươi cười sáng lạn hơn một chút.
Nhìn thấy dáng vẻ đứa nhỏ này cười ngây ngô, làm sao bà cụ Phạm còn không biết hẳn là chuyện trước đó cô làm đã thành công rồi. Bà ta cũng không đi quấy rầy cô, quay đầu muốn đi thu dọn căn nhà vì làm bánh gây ra mà trở nên hỗn loạn.
Chờ khi bình tĩnh lại từ trong vui sướng, Lâm Y Y lấy ra bảy cái bánh còn lại chia bốn phần cho bốn người Lâm Thu Thanh. Đây là một thói quen, hồi nhỏ ở nông thôn, bình thường nhà ai làm đồ ăn ngon, đều sẽ tặng cho hàng xóm nếm thử.
Tuy rằng quan hệ của cô với bốn người kia bình thường, nhưng cả rừng mưa nhiệt đới lớn như vậy chỉ có mấy người bọn họ, có thể làm hàng xóm chính là duyên phận.
Tặng hết bánh nướng, Lâm Y Y lấy phần cho bà cụ Phạm, sau đó mở trung tâm mua sắm gõ chủ quán bán bùa chú cho cô: “Tôi có mẻ bánh nướng, muốn cho ông nếm thử. Ông nhấn vào trong cửa hàng của tôi đi.”
Sau đó cô lấy giá cả thấp nhất của trung tâm mua sắm 0.1 điểm thưởng treo lên. Rất nhanh, cửa hàng lập tức biểu hàng món hàng đã được mua.
“Cảm ơn.” Chủ quán bán bùa nhắn lại cô nói.
Khi Lâm Y Y nghĩ đối phương sẽ đáng giá mẻ bánh nướng này như thế nào, thì thấy đối phương nhắn về một tin: “Vẫn là đồ ăn của loài người ngon.”
“… Loài người?”
“Ừ, bây giờ tôi đang làm hồ ly đực trong thế giới liêu trai. Trưởng bối trong tộc không cho chúng tôi xuống núi, tôi đã thật lâu không ăn đồ ăn của loài người rồi. Cảm ơn bánh khô của cô.”
Nghĩ tới bộ dáng của hồ ly đực, thế nhưng Lâm Y Y có hơi muốn nhìn: “Tôi cũng cảm ơn bình rượu của ông. Lần sau có đồ ăn ngon tôi lại báo ông.”
“Được QVQ.”
Không nghĩ tới ông ta thế nhưng học rồi áp dùng ngay, Lâm Y Y nở nụ cười, khi chuẩn bị nhìn những đánh giá của người khác đối với bánh nướng, anh bạn nói nhiều công kích bằng dấu câu đã tới.
“Món mới gì đó của cô đâu????”
“Mua hết rồi.”
“Bán hết rồi?????”
“Tôi nói mặt trời lặn sẽ ra món mà.”
“Ôi mẹ kiếp, con mẹ nó tôi còn ở thế giới đáy biển, làm sao nhìn thấy mặt trời lặn. Cô nhanh làm một phần cho tôi đi.”
Lâm Y Y giật mình: “Thế giới đáy biển?”
“Vô nghĩa. Thời không này trước đó chiến tranh, thiếu chút nữa làm nổ tung trái đất, mặt đất đều là phóng xạ, loài người đều ở đáy biển rồi. Cũng may mấy chục năm trước nhà khoa học nghiên cứu ra thực vật có thể lớn lên ở trong phóng xạ, hiện tại loài người đã lục tục chuyển về lục địa, nhưng đến phiên người tầng dưới chót là tôi đoán là phải thật lâu. Nếu không như vậy, sao tôi có thể bỏ qua mặt trời lặn chứ. Cô đừng lằng nhằng nữa, mau, đợi lát nữa tôi còn phải bán đồ nướng, mau nắm chặt thời gian làm cho tôi một phần.”
Lâm Y Y không quá xác định thế giới đáy biển mà Thiệu Triệt ở có phải nơi cô từng trải qua hay không, nhưng nếu đúng vậy, vậy nguyện vọng của bà Vương đã thật sự được thực hiện rồi.
“Tôi còn có phần giữ lại cho mình ăn, anh mua đi.” Lâm Y Y bán cho anh ta cũng là giá thấp nhất 0.1 điểm thưởng.
Cô mới vừa treo lên, lập tức biểu hiện hàng hóa đã bán ra.
Vài giây sau, cô nhận được phản hồi đến từ Thiệu Triệt: “?”
Lâm Y Y cũng nhắn lại: “?”
“Chỉ vậy?”
Lâm Y Y chột dạ: “…Ừ”
“Khi tôi nhìn thấy trung tâm mua sắm định giá cho nó là 0.5 thì biết không nên bỏ nó vào miệng, chỉ vậy? Món mới sáng tạo? Tôi rắc một bát gạo vào trong bột nhồi, gà mổ cũng làm ngon hơn cô.”
Không nhìn anh ta nhục nhã, Lâm Y Y nói: “Anh ăn mấy miếng?”
“Chỉ với thứ đồ dở tệ này còn muốn tôi ăn miếng thứ hai? Tôi đã ném vào thùng rác rồi.”
Lâm Y Y trầm mặc một hồi, trả lời: “Nếu anh chỉ nếm hương vị đầu tiên, anh nói xem phần bánh nướng này dựa vào cái gì có thể lên trung tâm mua sắm.”
Bên kia im lặng một hồi lâu, mới lại xuất hiện dấu câu oanh tạc quen thuộc: “?????!!!!!!”
Thực thần kỳ, rõ ràng một câu đối phương cũng chưa nói, nhưng Lâm Y Y lại xem hiểu anh ta muốn nói gì: “Cho nên anh nhặt cái bánh đó từ thùng rác về ăn đúng không.”
“Đừng để ý những chi tiết đó!! Cô làm như thế nào vậy? Trời địu, một miếng một hương vị, nhưng rõ ràng tôi chỉ ngửi thấy vị ngọt và khét, cô tuyệt đối không thêm mấy thứ kích thích đầu lưỡi như nước khổ qua bột ớt đó chứ, nhưng vì sao hương vị có thể thay đổi vậy?”