Buổi tối hôm qua đi biển bắt hải sản không thu hoạch được nhiều, cũng may vận xui không tiếp tục cho đến hôm nay. Lâm Y Y và Anh Tử đi một vòng quanh đảo, trước sau phát hiện ra ba gốc khoai môn, còn phát hiện ra một cây hồng dại, thu hoạch nhiều hơn hôm qua, quả hồng ngọt, sau này sẽ là một trong những thứ cung cấp đường cho bọn họ.
Hai người quay về chỗ cắm trại, đang chuẩn bị đem tin tức tốt này nói cho mọi người thì nhìn thấy Tiểu Vân có chút rầu rĩ không vui.
“Sao thế?” Lâm Y Y hỏi cô ta.
Tiểu Vân lắc đầu: “Không có việc gì, hình như Phương Phương còn chưa trở về.”
Vừa dứt lời, bên kia Phương Phương đã cầm theo đồ đựng muối biển trở về, chẳng qua sắc mặt cô ta cũng có chút không đúng.
“Hai người sao thế?” Lâm Y Y uống một hớp nước.
“Không tìm được muối à?”
“Tìm được.” Phương Phương vội vàng đưa giỏ trúc cho cô, giống như không phải vì chuyện này mà sắc mặt không vui.
“Trên lỗ đá ở bãi ngầm, lúc thủy triều lên có nước biển đọng lại, chờ lúc thủy triều rút thì nước biển bị phơi khô, để lại một tầng muối, tuy số lượng không phải rất nhiều, nhưng mỗi ngày đều có thể đến đó lấy một ít.”
Lâm Y Y nhìn thoáng qua, bên trong quả thật có một tầng tinh thể màu nâu đen.
Loại muối biển không trải qua bất kỳ một quá trình gia công nào, cũng có thể ăn được, giống như người cổ đại cũng dùng cách này để tạo ra muối, chỉ là ăn nhiều sẽ không tốt, hiện tại công cụ trên đảo đơn sơ, Lâm Y Y chỉ có thể cố gắng hết sức đi chiết xuất muối ăn.
“Mỗi ngày có thể thu hoặc một chút là được rồi.” Lâm Y Y đưa giỏ trúc trả lại cho Phương Phương: “Ngoại trừ thứ này, hình như cô còn có chuyện khác muốn nói à?”
Phương Phương cũng lắc đầu như Tiểu Vân: “Không có.”
Thấy Phương Phương cũng không chịu nói, Lâm Y Y cũng chỉ dừng lại không hổi.
Qua một lúc lâu, Dương Hoằng và Phương Minh Tuyết kết bạn cùng trở về, mọi người bắt đầu thưởng thức bữa tối hôm nay, buổi tối đi thu hoạch hải sản lại là bữa khuya.
Tối hôm đó đi biển thu hoạch hải sản vẫn như cũ, chẳng qua có thể là do đã chuẩn bị tâm lý, mọi người không cảm thấy mất mát nhiều như tối hôm qua nữa, chỉ là loại chuyện dựa vào vận may để no bụng, làm cho mọi người càng thêm trân quý tầm quan trọng của lương thực.
Hôm sau đến lượt Phương Phương chưng nước, Tiểu Vân thay cô ta đi gom muối biển, những người khác thì giống như hôm qua.
Đến chạng vạng tối, sau khi một ngày thăm dò kết thúc, Lâm Y Y trở lại chỗ cắm trại, Phương Phương đưa đang chưng cất nước, thấy hai người Lâm Y Y đi về, ánh mắt lóe lên gì đó, giống như muốn nói ra suy nghĩ của mình, nhưng bởi vì một loại cân nhắc nào đó mà không biết có nên nói ra hay không.
“Tôi nói này, mấy ngày hôm nay các cô sao thế?” Lâm Y Y thấy dáng vẻ ấp a ấp úng của cô ta, dứt khoát hỏi thẳng: “Có lời gì thì cứ nói đi, nếu như cảm thấy không tiệ, tôi có thể ra ngoài, cho mọi người trò chuyện.”
“Không, không phải!” Phương Phương vội vàng vươn tay kéo Lâm Y Y lại: “Tôi không biết nói như thế nào.” Xoắn xuýt một lúc, cô ta nhìn xung quanh mới hạ quyết tâm nói.
“Tối hôm qua lúc tôi đi gom muối thì nhìn thấy Phương Minh Tuyết một mình ở trên bờ biển nướng cua ăn, hôm nay tôi chưng cất nước, giữa trưa cô ta mang đến một ít thức ăn, cô ta chọn hết đồ tốt, nói là muốn cho Dương Hoằng bồi bổ thể lực, tôi lập tức để ý, lúc đi theo cô ta đến bờ biển ngày hôm qua, lại phát hiện cô ta đang lén nấu ăn, tôi, tôi có chút không quá vui.”
Tất cả mọi người cố gắng như vậy chẳng phải là vì để ăn no bụng ư, kết quả những người khác đói gần chết, trái lại cô ta thì lén lút thiên vị cho mình.
Lâm Y Y hiểu ra, cô nhìn về phía Anh Tử: “Hôm trước cô muốn nói lại thôi, có phải cũng vì chuyện này?”
Anh Tử lấy lại tinh thần từ trong lời nói của Phương Phương, vẻ mặt cạn lời: “Vốn dĩ lúc đầu tôi cũng không muốn nói, dù sao trước đó tôi bị bệnh cũng xem như thiếu nợ ân tình của mọi người, lúc tôi chưng cất nước, cô ta mang đồ ăn tìm được về, chọn hơn phân nửa mang đi, nói là cho Dương Hoằng, lúc này theo như tôi thấy Dương Hoằng có ăn được hay không còn chưa chắc đâu.”
Đang nói, Tiểu Vân trở về.
Cô ta vừa về đến nơi thì phát hiện tất cả đều đang nhìn mình.
“Sao thế?”
“Tiểu Vân, hôm qua có phải Phương Minh Tuyết lấy đi một phần lớn thức ăn, chỉ để lại cho cô mấy con ốc?” Anh Tử giành hỏi trước.
Tiểu Vân không quá muốn gây sự: “Không sao không sao, mỗi ngày Dương Hoằng tốn nhiều sức như thế, ăn nhiều một chút cũng là bình thường.”
“Nếu như anh ta không ăn được gì thì sao.” Anh Tử quái gở nói một câu, trước đó cô ta nghĩ đến mình bị bệnh ăn của người ta một con cá, cho nên mở một mắt nhắm một mắt, làm như không biết, không nghĩ đến Phương Minh Tuyết lại vô liêm sỉ như thế, đồ của mọi người mà bản thân lại chiếm một phần lớn.